Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 834. Nhà địa chủ không còn sót lại chút lương thực nào! (1)



Chương 834. Nhà địa chủ không còn sót lại chút lương thực nào! (1)




Lâm Chu giật khóe miệng hai lần, lắc đầu.
Hiện tại, không nhiều khách hàng đến mức phải giới hạn lượng mua.
Hơn nữa cũng không có ai mua quá nhiều trong một lần, trên cơ bản đều là một người mua một con.
Thế nên, cậu không cần giới hạn lượng mua.
“Vậy thì ông chủ ơi, lấy em 20, 30 con luôn đê!”
Lâm Chu:...
Hay lắm! Không giới hạn lượng mua, cậu ta cứ thế ôm trọn một lô à!
“Em cảm thấy có thể không?”
Lâm Chu thành thật nhìn Hướng Thiện.
Nếu không có người xếp hàng còn dễ nói.
Giờ toàn bộ đều bị đặt trước cả rồi.
Nhà địa chủ không còn sót lại chút lương thực nào!
“OK fine.”
Hướng Thiện không hề do dự, có lẽ cậu ta vốn không ngờ có thể muốn mua bao nhiêu cũng được, chỉ định hỏi thăm thử thôi.
Nhận được câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn.
“Thế bây giờ em còn mua được bao nhiêu con ạ?”
“Anh bán hết rồi, chỉ có thể chờ ngày mai thôi.”
Lâm Chu dứt lời thì thấy khách hàng trước mặt tức tốc lấy điện thoại ra gõ chữ, hình như đang gửi tin nhắn.
Lâm Chu suýt nữa buột miệng hỏi có phải cậu ta đang gọi bạn học tới không. Nhưng lời vừa đến miệng đã bị cậu dằn lại.
Cậu mà hỏi vậy chả khác nào tự vả mặt mình! Lúc nãy còn không thừa nhận thân phận, sao hiện giờ có thể biết cậu ta là sinh viên đại học Thanh Đảo?
Thế là Lâm Chu nuốt câu định hỏi xuống.
Hướng Thiện đúng là đang nhắn tin vào nhóm.
“Hôm nay hết gà ăn mày rồi, đều bị đặt trước cả. Khách du lịch ở Cáp Nhĩ Tân đông lắm! Đa số người xếp hàng ở đây toàn là khách du lịch.”
“Nếu các cậu muốn ăn chỉ có thể tự chạy qua thôi.”
Hướng Thiện nhắn tin xong thì mặc kệ tình hình quỷ khóc sói gào trong nhóm.
Nghĩ đến mấy thằng oắt loi choi trong ký túc xá.
Cậu ta nhếch khóe miệng, ấn vào nhóm ký túc xá.
“Các con trai, ba tới rồi đây! Sao còn chưa ra bái kiến?”
Đang trong kỳ nghỉ đông, các bạn cùng phòng của cậu ta đều rảnh rỗi không có việc gì làm. Hướng Thiện vừa nhắn tin vào đã lập tức đón nhận vô vàn ‘lời hay ý đẹp’ từ các bạn cùng phòng.
“Con trai, chưa tỉnh ngủ à! Sao không nhận ra ba thế này?”
“Mày nghĩ mày có thể làm được nữa chắc?”
“Hể? Chẳng phải mày mới là cái thằng gọi ba lúc thua game đấy phỏng?”
Hướng Thiện không thèm để ý tới mấy đứa con trai phản nghịch đang sủa um sùm.
Thẳng tay quẳng video gà ăn mày vào nhóm.
“Tao đã nói ông chủ Lâm đến Cáp Nhĩ Tân bày quầy bán hàng rồi mà. Nhìn gà ăn mày ngon lành cành đào này xem! Réo tụi mày tới, tụi mày lại không tới, bây giờ trợn lòi con mắt ra chưa!”
“Ăn ngon thật đấy! Tao đã ăn rồi, thơm ngon sánh ngang cơm chân giò kho luôn. Từ trước đến giờ tao chưa từng ăn thịt gà nào ngon như vậy, mềm mại cứ như đang húp canh gà á.”
“Đáng tiếc tụi mày không ăn kịp.”
“???” x3
Một giây sau, Hướng Thiện thấy có cuộc gọi video nhóm.
Cậu ta ung dung thong thả cất tiếng chào ông chủ Lâm rồi mới đi sang một bên nhận cuộc gọi, xử mấy thằng con này trước.
Cậu ta vừa tiến vào cuộc gọi video đã thấy ngay khuôn mặt sốt ruột của mấy đứa con trai.
“Con zai, tìm ba chi đấy?”
Lúc này, mọi người đều tập trung vào ông chủ Lâm và gà ăn mày, nào còn tâm tư để ý vấn đề xưng hô này.
Ai là ba, ai là con trai, trong lòng mọi người tự hiểu rõ là được.
“Thật hay giả đấy? Ông chủ Lâm thật sự đến Cáp Nhĩ Tân bày quầy bán hàng hả?”
“Giả đấy, tao không tin, mày gửi gà ăn mày về đây tao ăn thử mới biết!”
“Giỏi nhỉ! Bàn tính của mày nhảy tanh tách lên mặt tao luôn rồi này.” Hướng Thiện chẳng những không trả lời câu hỏi của họ mà còn đặt điện thoại di động ở dải phân làn xanh hóa, sau đó đặt gà ăn mày trước ống kính.
“??? Khá lắm, mày còn ăn được?”
Gà ăn mày trong ống kính cực kỳ hấp dẫn, vừa nghĩ món này là do ông chủ Lâm làm, họ không dám tưởng tượng sẽ ăn tới cỡ nào.
Mọi người lập tức thèm đến suýt chảy cả nước miếng.
“Hướng Thiện, thật không đấy? Nếu là thật, bây giờ tao đặt vé ngay và luôn. Ế không không không, chắc chắn không có vé, tao tự lái xe đi. Hai đứa mày cũng biết lái xe mà đúng không? Tao sẽ đón tụi mày trước, chúng ta phượt một chuyến đến Cáp Nhĩ Tân, thay phiên nhau lái xe, đổi 3 ca, tranh thủ tới đó vào ngày mai hoặc ngày kia!”
Trừ thời gian ăn, ngủ, có lẽ tầm 2 ngày là đến nơi.
Hướng Thiện: ???
“Không phải chứ, tụi mày quả quyết vậy luôn á hả?”
Sơ suất rồi! Cậu ta vốn nghĩ chọc mấy khứa này thèm chơi, không ngờ bọn họ vì ăn mà muốn phượt đến tận đây.
Hướng Thiện vừa dứt lời, ba cậu bạn cùng phòng vội cúp điện thoại cái cạch, tự bàn bạc chuyện lái xe tự túc với nhau.
Hướng Thiện: ???
Đúng là không sống nổi mà! Mấy đứa này không hề để người làm ba như cậu ta vào mắt.
Thấy trước quầy hàng của ông chủ Lâm còn rất nhiều khách du lịch đang check in, Hướng Thiện ăn đã ghiền rồi nên định bắt xe về nhà ăn tiếp. Hết chương 834.



Bạn cần đăng nhập để bình luận