Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 510: Trong nháy mắt, anh cảm giác mình giống như một tên hề (1)

Chương 510: Trong nháy mắt, anh cảm giác mình giống như một tên hề (1)Chương 510: Trong nháy mắt, anh cảm giác mình giống như một tên hề (1)
Khó trách cư dân mạng đều nói ông chủ Lâm này chính là thần bếp, tay nghề đúng là không tâm thường.
Ông đã từng tuổi này rồi, cho tới bây giờ chưa từng ăn món kho nào có thể so sánh với cổ vịt này.
Hương vị vừa thuần vừa chính tông, ăn từng thớ thịt trong miệng, cái nào cái nấy đều có hương vị, đủ để nhấm nháp cả nửa ngày.
Con chó còn ăn đến vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Nó nhanh chóng ăn xong lại cười nịnh nọt với bầu gánh, há miệng thở hồng hộc.
Làm ra dáng vẻ ấy là có tâm tư gì, người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Bầu gánh thấy cổ vịt còn rất nhiều, do dự lại đút cho husky một cái, sau đó mình cũng ăn thêm một cái.
"Chỉ có thể ăn hai cái thôi nha, không thể ăn nhiều đâu."
Làm như thế ít nhất là ăn đã cái miệng, hôm nay cũng dễ chịu hơn chút.
Bầu gánh vừa nói, vừa cột chặt túi cổ vịt lại.
Haizzl
Ngày hôm nay chỉ mua được nửa cân vịt kho, khi trở về còn không biết đám người kia đoạt thế nào, không biết chia mỗi người một cái có đủ không nữa.
Ông nói với bản thân là không thể ăn, thật sự không thể ăn!
Sớm biết hôm nay giới hạn lượng mua thì hôm qua chắc chắn ông đã thầu hết một xe vịt kho luôn rồi.
"Chúng ta ăn hết, đến lúc đó tao không biết ăn nói thế nào."
Một khi giới hạn số lượng, tốc độ bán hàng chỉ chậm hơn thôi.
Vẫn phải xuống tay từ trên người ông chủ Lâm thôi.
Chờ ông chủ Lâm bày quầy bán hàng xong, để xem có thể thương lượng một chút hay không.
Không giống nửa cân cổ vịt này, ông đều không lấy ra được.
"Ông anh ây, đều là fan của ông chủ Lâm cả, anh mua gì thế, có muốn đổi với tôi không?"
Hơn nữa số người xếp hàng còn nhiều, cho nên tốc độ cũng chậm hơn trước đó rất nhiều.
Ngoại trừ bâu gánh cũng có khách hàng khác mua vịt kho xong thì không chờ được đến lúc mang về mới ăn, vừa nghiêng đầu nhìn bầu gánh và một con husky ngồi xổm ăn cổ vịt thì giống như tìm được tổ chức, chạy đến ngồi xuống ăn chung.
Nguyên nhân vì mọi người đều lựa chọn kỹ càng, cái này muốn một ít cái kia muốn một ít, chỉ riêng tính cân nặng cũng đã phí không ít thời gian.
Bầu gánh nhìn đối phương mở túi, trong túi có cổ vịt, có tim vịt, có chân vịt, thèm đến mức nuốt một ngụm nước bọt.
Hở?
Bầu gánh sờ đầu.
Vừa nghe bầu gánh không đổi, khách hàng nháy mắt thu hồi túi, thao thao bất tuyệt kể lại kinh nghiệm cho bầu gánh với tư cách là khách hàng ruột.
Khách hàng vừa nghe thấy ông mua nửa cân cổ vịt thì vô cùng đau đớn mở miệng nói: 'Hồ đồ quá đi! Mua mỗi loại một ít như thế này thì có thể nếm được nhiều mùi vị hơn, có thể ăn được rất nhiều loại bộ phận vịt."
"Nhưng hôm qua tôi cũng mua mỗi loại nửa cân, đều ăn rồi, cuối cùng thấy vẫn là cổ vịt ngon nhất, đầu vịt cũng không tệ, nhưng nửa cân cổ vịt nhiều hơn chút nên tôi mới mua cổ vịt."
"Tôi mua nửa cân cổ vịt, anh cũng có." Khách hàng ruột khiếp sợ nhìn bầu gánh.
Trong nháy mắt, anh cảm giác mình giống như một tên hề, nhận lấy 10 ngàn điểm thương tổn.
Mỗi loại nửa cân là khái niệm gì chứ?
Anh muốn liều mạng với những người vô tình gặp được ông chủ Lâm kial
Khách hàng ruột kích động nửa ngày nói không ra lời, hàm răng đều như muốn cắn nát!
"Vở kịch bắt đầu rồi, tôi đi xem kịch trước đây, anh từ từ ăn ha."
Cuộc trò chuyện này không tiếp tục nổi nữa, vừa vặn hí khúc bên cạnh mở màn, khách hàng ruột giống như tìm được cái cớ, ôm túi vịt kho của mình bỏ chạy.
Bầu gánh không nghĩ ra.
Ông đưa mắt nhìn con husky vẫn còn đang theo dõi túi cổ vịt trong lòng ông.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bầu gánh lại lén lút mở túi ra, mò mẫm lấy hai khúc cổ vịt.
"Thật sự chỉ ăn một khúc, chỉ một khúc thôi!"...
Lâm Chu phía sau quây hàng nghe hí cách đó không xa đã bắt đầu xướng, sợ rằng chú Trương đã mang vịt kho đi xem kịch, bản thân đã hứa bán xong vịt kho sẽ đi, giờ trong một lúc sẽ không đi được.
"Ông chủ Lâm, cho tôi 2 lạng rưỡi cổ vịt, 2 lạng rưỡi cánh vịt."
"Còn có một ít rong biển thắt nút, một ít tàu hũ ky, với cả đậu phụ cá và đậu nành luộc cũng lấy một ít."
“Tôi có hai người là tôi với ông nội."
Chàng trai dẫn theo ông nội và một đám bạn đến mua vịt kho, vẻ mặt đau khổ khác xa với mấy ngày trước, làm Lâm Chu nhìn mà không nhịn được cười trộm dưới lớp khẩu trang.
Xem đi, bình thường sẽ có người như vậy xuất hiện.
"Có ngay."
Chàng trai vẫn có kinh nghiệm, dù sao cậu ta đã ăn cổ vịt hai ngày rồi, biết vịt kho ở bộ phận nào thơm ngon nhất, cũng có thể giết thời gian đỡ thèm nhất.
Khẩu vị không nặng, cũng không nồng mùi xương.
Ông nội của cậu ta thì thích ăn thức ăn chay mềm hơn.
Lâm Chu nhanh chóng đóng gói bỏ túi đưa qua. Chàng trai nhìn ánh mắt của Lâm Chu, không nói gì nhưng cậu ta và Lâm Chu đều hiểu được ý tứ trong ánh mắt đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận