Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 325: Các cậu là sinh viên à? (1)

Chương 325: Các cậu là sinh viên à? (1)Chương 325: Các cậu là sinh viên à? (1)
"Có khả năng bọn họ cũng không biết ông chủ Lâm ở đâu không?"
"Anh nói có lý vI."
Nhìn thấy mọi người trò chuyện một lúc bắt đầu lệch hướng, Tào Hồng Tín cảm thấy vẫn nên nói tin tức mà bạn gái nhìn thấy cho mọi người, thật hay giả, mọi người cùng nhau thảo luận.
"Bạn gái tôi nói đọc được trên mạng buổi tối tuân này ông chủ Lâm bán hoành thánh trên núi Thao."
Lời này vừa nói ra, mấy người khác trong nhóm đều hưng phấn.
"Rất có khả năng đó, lúc chúng ta biết ông chủ Lâm không phải anh ấy bán cháo ở núi Tân Hoàng à?”"
"Núi Thao ở đâu, chúng ta đi xem thử đi, dù sao nghỉ ở nhà cũng chán, trừ mỗi ngày chơi game thì hết chuyện." Diêu Siêu chơi game sắp chán rồi, quốc khánh được nghỉ, người khác ra ngoài chơi, còn cậu ta mỗi ngày thức đêm chơi game kiếm tiền, không ai như vậy cả.
"Được, cứ như vậy đi."
Tào Hồng Tín thấy bọn họ hỏi núi Thao ở đâu có chút ngơ ngác, lập tức giải thích: "Núi Thao là nghĩa trang đó!"
"Vậy mấy cậu nghĩ thế nào?"
"Cậu nói như vậy, nói không chừng tin tức này là thật, từ tư liệu chúng ta tra được ông chủ Lâm thích đến một vài nơi kỳ quái lạ lùng để bày quầy hàng, gì mà trên núi, dưới cầu vượt, cửa quán bar v. v... nghĩa trang cũng không phải không có khả năng."
Diêu Siêu: "22?"
"Buổi tối chúng ta cũng rảnh, cùng đi xem thử, đến lúc đó không có ai thì trở về thôi, dù sao cũng không tìm được tin tức đáng tin cậy khác, nhưng đừng dẫn theo bạn gái cậu, con gái nhát gan, đừng dọa."
"Các cậu không biết núi Thao à?"
"Gì? Đến núi Thao?"
Người trẻ tuổi ngày đêm điên đảo quả thực rất bình thường. ...
Đợi đến hơn mười giờ đêm, mọi người nên dậy đều dậy, họ ra khỏi cửa tụ tập gọi xe đến núi Thao.
Thấy đã nói chuyện xong, Diêu Siêu thức cả một đêm không ngủ, ngã xuống ngủ mất.
Bác tài rõ ràng không muốn chạy chuyến này, hơi khó xử nhìn mấy chàng trai trẻ lên xe.
"Đúng đó bác tài."
"Nửa đêm nửa hôm mấy đứa lên núi Thao làm gì, nơi đó là nghĩa trang mà."
Bốn người bọn họ gọi một chiếc xe taxi, bác tài vừa nghe đến nơi này cũng hoài nghi mình lãng tai.
"Bác tài, ban ngày lúc bọn em viếng mộ làm rơi đồ ở đó, phải trở về tìm, anh đưa bọn em đi một chuyến đi."
Đến nơi này, nửa đêm nửa hôm vô cớ xuất hiện một người thật ra còn đỡ, nhưng có bóng người thì không đúng lắm.
Trên đường đông người, mấy sinh viên cứ nói chuyện mãi, mọi người cũng không sợ hãi gì.
Vì thế, một xe tính cả tài xế tổng cộng 5 người, cứ như vậy xuất phát.
"Được rồi, vậy tôi chạy chuyến này vậy."
Nhưng tới gần núi Thao, bác tài nhìn thấy phía trước có bóng người lúc ẩn lúc hiện thì có hơi luống cuống.
Diêu Siêu ngồi ở ghế phó lái, trai thẳng làm nũng khiến bác tài không biết làm sao.
"Mấy đứa nhìn phía trước có phải có bóng người không?"
Bác tài vừa thốt ra lời này, không khí bên trong xe đột nhiên im lặng. Mấy người đều nhìn về phía trước.
Kết quả thật sự nhìn thấy bóng người mờ ảo đứng ở đẳng trước.
"Hình như không chỉ có một bóng đen?"
"Làm... làm sao đây?"
"Bọn mày có ngốc không, có bóng người chứng tỏ ông chủ Lâm có khả năng thật sự bày quầy hàng ở đây."
"Chúng ta phải tin tưởng khoa học chứ, ma ở đâu ra, đúng là tự mình hù dọa tự mình."
Bác tài:...
Như vậy chẳng khác nào chứng tỏ lá gan của anh còn không lớn bằng mấy người trẻ tuổi à?
Vì thế bác tài không nói chuyện, tăng tốc lái vê phía trước, anh thật sự muốn xem thử bóng người đó là người hay ma.
Vừa tới gần, đèn xe chiếu vào có bóng, vậy khẳng định không phải ma. Mấy người lông tơ dựng đứng trong lòng cũng thở phào, nhìn kỹ hơn thì thấy có không ít người.
Ngày hôm qua mọi người thống nhất tới, kết quả quá đông người, hoành thánh mà ông chủ Lâm chuẩn bị không đủ cho mọi người ăn, sau khi đến đều là ba người chia một chén hoành thánh, hoặc là chỉ uống được nước dùng.
Hôm nay người chưa ăn được đều tranh thủ đến.
Đám người Diêu Siêu trả tiền xong, xuống xe, nhìn thấy có vài người đang chờ, nhắm mắt đoán cũng biết ông chủ Lâm thật sự bày quây hàng ở đây.
Bằng không nửa đêm, nào có nhiều người đến núi Thao như vậy.
"Điều này chứng tỏ cái gì?"
"Chứng tỏ cùng một đạo lý với câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
"Trên mạng đều có tin tức ông chủ Lâm bày quầy hàng ở núi Thao, nhưng tất cả mọi người cảm thấy không có khả năng, thật sự là trò đùa dai, cho nên đọc được cũng xem như không có chuyện gì, sau đó người đến giành ăn cũng ít đi, mưu kế thật ác độc!"
"Chứ còn gì nữa, lúc tôi nhìn thấy cũng cảm thấy là giả."
"Không ngờ lại là sự thật."
"Đi, chúng ta cũng qua xếp hàng."
Bốn người bọn họ đi đến phía sau đội ngũ, khách hàng ruột phía trước đang chờ nhàm chán, nhìn thấy có người đến đi lên bắt chuyện.
"Yo, cũng nghĩ đến việc đi một tốp à, mấy cậu cũng đến sớm xếp hàng hả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận