Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 408: Không ngờ mày vậy luôn đấy Đại Bảo! (1)

Chương 408: Không ngờ mày vậy luôn đấy Đại Bảo! (1)Chương 408: Không ngờ mày vậy luôn đấy Đại Bảo! (1)
Tào Văn Dao chưa từng ăn vịt quay nào ngon như vậy.
Trong đám cưới hôm qua, cô nhịn đói cả buổi, đến lúc ăn được một miếng vịt quay kia.
Khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác nửa đời trước mình sống hoàn toàn uổng phí. Trước giờ cô không biết trên thế giới này còn có món ăn ngon đến vậy.
Cô chân chính cảm nhận được cái gì gọi là mỹ vị nhân gian.
Lúc đó, cô quên luôn mình đang kết hôn, chỉ lo câm bát đũa phát động tiến công vịt quay, ăn ngấu nghiến như hổ đói, chẳng khác gì quỷ đói tám kiếp.
Làm ba mẹ và họ hàng ngồi cùng bàn đều choáng.
Lấy lại tinh thần, mọi người còn tưởng cô sắp chết đói, ai cũng hăng hái gắp đồ ăn cho cô.
Bây giờ cô nhớ lại vẫn còn ngượng chín mặt.
Tâm trạng buồn bực trong lòng Tào Văn Dao hiện tại chỉ có vịt quay mới có thể chữa trị.
Hiện tại cô mới nhận ra làm vậy thật sự rất xấu hổ.
Đặc biệt, lúc cô xem video khách mời dự đám cưới quay lại, trong đầu chỉ hiện lên cảnh tượng cô vùi đầu ăn.
Hôn lễ hoàn mỹ trong tưởng tượng, chỉ vì cô vứt bỏ hình tượng, ôm chầm con vịt quay mà cuối cùng biến thành vở hài kịch.
Không dám tưởng tượng lúc này cô có hình tượng gì trong mắt mọi người.
Không làm đẹp, không filter, ghi lại hình ảnh cô ngậm thức ăn đầy miệng một cách chân thực, đến mức làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Lúc đó, trong mắt cô chỉ có vịt quay, nào còn tâm tư quan tâm thứ khác.
Tào Văn Dao ấn mở cửa sổ xe, nhìn một hàng dài toàn người là người, hai mắt trợn to.
Sau đó, hai vợ chồng đi vào cổng trang trại chăn nuôi lập tức kinh ngạc vì đội ngũ đột nhiên xuất hiện.
"Má ơi, sao đông người quá vậy!"
"Nghe người trong thôn nói trước đó không có quầy vịt quay này, là mới bán cách đây không lâu, hình như chỉ có vài ngày. Tình huống cụ thể thế nào anh cũng không rõ, chúng ta qua đó hỏi thử xem."
Hàn Phương nghe vậy còn tưởng vợ mình ngại đông người nên không muốn ăn, vẫn chưa tắt máy xe.
Vịt quay không phải thứ có thể làm xong trong vài ba phút. Thời gian xếp hàng, tính cả thời gian chế biến vịt quay, chia đều cho mỗi người, hàng ngũ này xếp tới bao giờ đây!
"Thế em còn ăn nữa không?"
Mọi người xếp hàng thế này thì biết đến khi nào?
"Đương nhiên là ăn rồi. Có vịt quay ngon như vậy, anh không cho em biết sớm một chút. Đến tận hôm qua em mới ăn được, em còn chưa ăn đủ đâu!"
Mãi đến khi hôn lễ kết thúc, vợ anh hỏi tới rồi tức giận, anh mới chợt nhận ra.
Chủ yếu là vì lúc đó anh thật sự không nghĩ đến, chỉ nghĩ có món vịt quay ngon như vậy, hôn lễ của anh chắc chắn sẽ vô cùng được yêu thích, tạo bất ngờ ngạc nhiên cho mọi người.
Hàn Phương thở dài, không lên tiếng giải thích.
"Em thấy anh không phải muốn tạo bất ngờ cho em, mà là muốn ăn một mình thì có."
Hoàn toàn không nghĩ được gì khác.
Cô vừa nghĩ Hàn Phương đã biết có vịt quay ngon thế này từ sớm, vậy mà không cho cô con nào. Anh còn nói cái gì mà để đến hôn lễ mới cho cô ngạc nhiên bất ngờ, Tào Văn Dao cực kỳ tức giận. Thật sự khổ không nói nên lời mà! Vì một con vịt quay mà đêm tân hôn anh phải thức trắng, ngẫm lại chỉ muốn khóc.
Hai người đỗ xe, đến xếp hàng phía sau đội ngũ.
"Anh nghĩ chắc sẽ phải xếp hàng rất lâu, hay là em về xe ngồi chờ đi, để anh xếp hàng là được rồi."
Hàn Phương thấy đội ngũ đứng nửa ngày cũng không nhích được centimet nào bèn nói với vợ.
"Không cần đâu, em ở lại với anh. Đứng xếp hàng một mình nhàm chán lắm, hai người còn có thể trò chuyện."
"Vậy được, nếu em mệt thì nói với anh."...
Ngoài cô dâu Tào Văn Dao, sau khi khách mời trong tiệc cưới hôm qua ăn được vịt quay, hết người này đến người khác kinh ngạc trước hương vị của món ăn này.
Lúc đó, có người hỏi đầu bếp địa điểm bán, vừa ăn tiệc cưới xong đã chạy đến trang trại chăn nuôi mua vịt quay.
Hôm nay, người nọ còn ghé qua lần nữa.
So với tình trạng không có mấy người xếp hàng hôm qua.
Hôm nay, ở hiện trường đông người đến choáng ngợp.
Xếp hàng tới khi nào mới đến lượt mình đây!
Một số người không biết Lâm Chu chỉ bày bán một ngày này nữa thôi, khi thấy quá nhiều người thì cứ thế rời đi. Họ nghĩ rằng chờ lúc nào bớt đông người sẽ lại đến mua.
Người trong thôn không rảnh để đứng xếp hàng mấy tiếng đồng hồ chỉ vì mua một con vịt quay. Mới tảng sáng, việc trong nhà còn chưa làm xong.
Lâm Chu nhìn Đại Bảo luôn có mặt trên mọi nẻo đường mình đặt chân đến, buồn cười cởi găng tay ra, sờ lên đầu nó.
Đại Bảo bước qua từ bên hông Lâm Chu, đôi mắt to rưng rưng nước mắt nhìn cậu, không muốn rời xa cậu. Đúng nghĩa cậu đi bước nào, nó theo sau bước nấy.
Lâm Chu thấy thế lập tức mềm lòng.
Cảm xúc của thú cưng luôn là vậy, vừa nồng nhiệt vừa đơn thuần. Cho chúng ăn vài lần, chúng đã vẫy đuôi không ngớt với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận