Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 195: Quản lý trật tự đô thị tới

Chương 195: Quản lý trật tự đô thị tớiChương 195: Quản lý trật tự đô thị tới
Bác gái nhìn quầy hàng mới tinh sạch sẽ lui tới trong đám người, đi cũng không dám đi, rất sợ đụng phải người khác, co cóng rụt rè thì thấy sốt ruột, cộng thêm cũng tò mò nữa nên đi lên bắt chuyện.
Sau đó bà thấy một cậu trai xêm xêm tuổi con trai nhà mình co rúm ở đây, sợ đụng phải người đi đường đứng mua thức ăn, không dám động đậy tí nào, nhất thời lòng trắc ẩn trỗi dậy, kéo người đến trước cửa khu dân cư.
"Đúng vậy, cô nếm thử xem."
Lâm Chu lấy hộp đựng dùng một lần ra, kẹp mấy miếng cá kho cơm rượu và ghim cây tăm rồi đưa cho bác gái.
Bác gái cũng không khách sáo, ghim một miếng đưa vào trong miệng.
"Oh! Ăn ngon phết nhal"
Cá kho cơm rượu nhìn bề ngoài, ngửi mùi thì rất thơm, không ngờ khi ăn vào trong miệng rồi nó còn ngon hơn cả tưởng tượng nữa.
Mùi vị vô cùng phong phú, vừa cắn xuống đã có thể nếm được mùi rượu nhàn nhạt, vị cay, vị tươi của thịt cá, còn có vị ngọt dìu dịu, lúc cho vào miệng vẫn còn hơi ấm, thơm vô cùng.
"50 tệ nửa cân ạ."
Bác gái một hơi ăn xong một đĩa nhỏ cá kho cơm rượu, vung tay lên muốn mua.
Sau đó thấy bác gái đang ăn, tức khắc đều bị thèm.
Lâm Chu mời bác gái ăn cá kho cơm rượu ở đây, mùi hương lan ra khắp bốn phía, người qua lại rất khó không chú ý đến.
Lúc này, trước cửa khu dân cư chính là nơi người tan tâm tan học đi lại tương đối nhiều.
Nghe thấy bác gái hỏi giá, không ít người đều dừng bước đứng nhìn bên cạnh, nếu như không đắt thì bọn họ định mua chút nếm thử.
"Bán thế nào đấy, cho cô một ít."
Lâm Chu vội vàng lấy cân ra cân.
Giá không hề rẻ chút nào đâu.
Bác gái đã nếm được mùi vị, không hề cảm thấy cá kho cơm rượu ăn ngon như vậy bán 50 tệ nửa cân là đắt. Bà mở miệng mua luôn 1 cân.
Vãi!
Người qua đường đứng hóng hớt cạnh đó, chỉ cần dừng lại hơi lâu thôi thì đều tò mò về mùi vị của cá kho cơm rượu.
"Đây là cá gì thế? Cũng cho tôi nửa cân đi, có thể nếm thử không?"
Mùi của cá kho cơm rượu thực sự rất thơm.
Một hộp đựng dùng một lần 500ml vừa vặn đủ cho nửa cân. Cậu cất đồ ăn vào hai hộp, đóng gói kỹ càng rồi đưa cho bác gái.
"Dạ được."
Ngay khi mọi người đang chuẩn bị mua, người bán rau trên đường cái đối diện đột nhiên hô to quản lý trật tự đô thị tới.
Những người đi đường đứng xem lập tức bị hấp dẫn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đi đến trước quầy hàng, thoáng cái đã bao vây quầy hàng của Lâm Chu rồi.
Cậu vừa nói thế, có khác gì mời mọi người đến ăn cá kho cơm rượu đâu.
Tay cậu khựng lại, lấy một cái hộp dùng một lần ra, gắp một ít cá kho cơm rượu bỏ vào đó rồi đặt bên cạnh quây hàng, thét to: "Cá kho cơm rượu đây, cá kho cơm rượu thơm ngát đây, ăn ngon không đắt, mọi người có thể nếm thử miễn phí xem sao."
Một đám người cầm tăm ghim một miếng cá nhỏ bỏ vào trong miệng, sau đó vẻ mặt đều trở nên hưởng thụ.
Lâm Chu giương mắt nhìn, không ít khách hàng đứng trước mặt lại đều đang nhìn cậu.
Trong lúc nhất thời, mấy người bán đồ ăn trước cổng chợ bán thức ăn giống như cá diếc sang sông, nhanh chóng thu thập rau dưa và trái cây rồi bỏ chạy.
Ngay cả đồ ăn người ta đang mua dở cũng không cần tiên, nhấc chân chạy đi luôn.
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Lâm Chu nhìn mà trợn tròn cả mắt.
Sau đó cậu cũng có chút sợ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống quản lý trật tự đô thị đi đuổi người bày quầy.
Thấy người bày quầy gần đó đều bắt đầu thu dọn đồ đạc bỏ chạy, cậu vô thức cũng muốn chạy theo.
"À ừm... quản lý trật tự đô thị tới rồi, tôi phải đi thôi!"
Khách hàng qua đường mới ăn cá kho cơm rượu xong: "?"
"Từ đã nào em trai, tôi mới vừa nếm được mùi vị, con sâu thèm ăn đều ngóc đầu dậy rồi này, cậu mà đi thì tôi phải làm sao đây hả."
"Đúng thế đúng thế, đuổi người bên chợ bán thức ăn mà, cậu ở bên này không bị sao đâu."
"Đừng đi nha, tôi muốn 1 cân, có thể bán cho tôi đã rồi hãng chạy được không?"
"Nào nào em trai, đi theo chúng tôi đi, nơi này không an toàn."
Một đám người mới vừa được nếm cá kho cơm rượu miễn phí có mùi vị thế nào.
Còn chưa kịp mua, sao có thể để Lâm Chu chạy mất được.
Thời gian khẩn cấp, Lâm Chu còn chẳng sờ nổi cần đẩy của xe ba bánh, trơ mắt nhìn một đám khách hàng lôi kéo cánh tay cậu và đẩy xe ba bánh chạy thẳng vào khu chung cư!
Bảo vệ cửa khu chung cư thấy cảnh này cũng làm như không nhìn thấy.
Lâm Chu đều ngu người luôn rồi.
Không phải chứ, sao mang cả người lẫn xe của cậu vào tiểu khu thế?
Trong lúc hốt hoảng, Lâm Chu bị một đám khách hàng trong tiểu khu dẫn tới khu tập thể dục của tiểu khu, nơi này rộng lớn, thích hợp bày quầy hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận