Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 508: Không phải chứ, sao có người ngồi chồm hổm ở đó? (2)

Chương 508: Không phải chứ, sao có người ngồi chồm hổm ở đó? (2)Chương 508: Không phải chứ, sao có người ngồi chồm hổm ở đó? (2)
Lúc bắt đầu gọi món đã hỏi trước hết.
Lâm Chu buồn rầu nhíu mày, do dự mở miệng nói: "Hay là mỗi người giới hạn nửa cân?"
"Tất cả bộ phận vịt đều có thể gọi, tổng cân nặng nửa cân, được chứ?"
Trong nhất thời, Lâm Chu chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Những khách hàng ruột đều quen, có ăn là được, nào có quan tâm giới hạn nhiều hay ít chứ.
Sau khi nghe thấy điều kiện giới hạn số lượng thì bắt đầu gọi món.
"Lấy 100g cổ vịt, một cái chân vịt, một cái đầu vịt, một cái tim vịt, một miếng gan vịt..."
Nghe thấy gọi món như vậy, Lâm Chu cười khổ lau mặt.
Đợi đến lúc ông nghe thấy khách xếp hàng quá nhiều, bắt đầu giới hạn số lượng, mới hoàn toàn luống cuống.
Vì để có thể trong phạm vi nửa cân ăn được càng nhiều chủng loại, những người này đều hóa thân thành đại thần toán học, ở trong đầu tính toán phân lượng và chủng loại có thể lựa chọn, cuối cùng cho ra phương án mua tối ưu.
Trong đám người, bầu gánh đứng ở phía sau, lúc nhìn thấy nhiêu người xếp hàng như vậy, tuy lo lắng không mua được nhưng nghĩ đến bản thân tới sớm, vị trí ở phía trên, không đến mức không mua được nên cũng không lo lắng nữa.
Kế tiếp mỗi khách hàng đều là như thế, ở trong phạm vi giới hạn mua được bộ phận vịt mà mình muốn ăn mức độ lớn nhất.
Lâm Chu đã nói ra, lúc này chỉ có thể chấp nhận số phận đóng gói mỗi cái một chút.
Ngược lại cảm thấy phố ăn vặt nổi tiếng như vậy, cũng có lợi ích đối với gánh hát của bọn họ, khán giả sẽ nhiều hơn.
Cậu có thể đổi ý không, đổi phương thức giới hạn số lượng khác được không?
Bầu gánh càng nghĩ càng đau đầu, đôi mắt trông mong nhìn đội ngũ phía trước.
Hiện tại giới hạn nửa cân, đủ ai ăn chứ!
Cũng không đủ tự ông ăn.
Đừng nha, ngày hôm qua ông mua nhiều như vậy, cũng không đủ những người này chia.
Lúc ông đi, còn bị mọi người lôi kéo dặn dò, nhất định phải mua nhiều một chút, tốt nhất cho mỗi người mỗi loại một phần mới dễ chia, vậy thì mọi người sẽ không cần tranh giành.
Nhất thời sắc mặt ông sầu khổ, có thể gọi là thất vọng.
Sao còn giới hạn số lượng nữa vậy.
Chỉ thấy một đám khách hàng mua xong, trong tay mỗi người xách theo một cái túi nhỏ, thật sự nửa cân hả?
Hiện tại giới hạn số lượng, nhiều người như vậy chia nửa cân?
Bị một đám người chĩa máy ảnh vào, cậu cũng không phải minh tinh, thật sự không thích ứng được.
Dù sao mỗi lần những khách hàng ruột tìm tới, người khác dùng điện thoại chụp, còn cô giơ máy cơ chụp.
Lúc đến lượt Tống Thường, Lâm Chu cũng nhận ra cô.
Lâm Chu đứng ở phía sau quầy hàng, nhìn những khách hàng ruột quen thuộc, cậu đã quen với việc bọn họ có thể tìm đến. Thậm chí cũng không tò mò làm sao bọn họ tìm được nữa.
Cũng là bọn họ chụp rất thu liễm, cơ bản có ý tứ chỉ chụp hai tấm, thì không cố gắng chụp ảnh nữa, vội vàng xếp hàng chờ ăn, bằng không Lâm Chu sẽ khó chịu.
Hình ảnh đó quá đẹp, ông không dám nhìn. ...
"Muốn gọi cái gì? Giới hạn số lượng nửa cân."
Lâm Chu đã cầm túi chờ sẵn. Bởi vì giới hạn số lượng, lúc này cho dù bán được một ít, món ăn trên mâm trong tủ còn rất nhiều, Tống Thường nhìn đến hoa cả mắt.
Đầu tiên khẳng định phải có cổ vịt, gặm vào sung sướng tới mức nào, quả thật chính là phần thưởng tốt nhất cho vị giác.
Đây là thứ mà mỗi ngày cô vất vả làm việc nên có.
Còn có ngó sen lát, cô thích ăn ngó sen lát nhất, giòn giòn, rất có vị.
"Ông chủ Lâm, cho tôi một chút cổ vịt, một chút ngó sen lát, còn có tàu hũ ky cũng lấy một chút, một cái chân vịt, xem thử còn có thể gọi không."
Khách hàng ruột nhìn thấy cô gọi thì nhíu mày.
"Chị Tống, giới hạn nửa cân, tàu hũ ky ngó sen lát nặng lắm, những thứ phân lượng nhẹ như lưỡi vịt, nửa cân có thể mua nhiều một chút."
Người này đã cầm di động tính toán nửa ngày, căn cứ các loại bộ phận vịt mà khách hàng phía trước mua, bộ phận khác nhau giá cả khác nhau, phân lượng mua được cũng không giống.
Nếu không so đo về giá, chỉ dựa theo nửa cân có thể mua được bộ phận vịt nhiều nhất để tính, lưỡi vịt, tim vịt, cổ vịt tương đối có lời bởi vì phân lượng không nặng.
Lâm Chu nghe thấy đối thoại của bọn họ thì khóe miệng co giật.
Vì miếng ăn, các anh đỉnh thật đó.
Hắn là môn toán của người anh em này tốt lắm ha?
Vậy mà còn có thể căn cứ bộ phận vịt của từng khách hàng mua tính ra phân lượng.
Quả thật, lưỡi vịt đắt nhưng nhẹ, nếu mua nửa cân lưỡi vịt, phân lượng vẫn không ít.
"Vậy còn lại thì lấy lưỡi vịt là được."
Tống Thường rối rắm nhìn ngó sen lát, tàu hũ ky vừa mới gọi, cái nào cũng luyến tiếc không nỡ từ bỏ, đều là món cô thích ăn.
Ăn không đủ ngày mai lại đến là được.
Nghĩ vậy Tống Thường đột nhiên nhớ đến vẫn chưa hỏi ông chủ Lâm có phải tuần này luôn quây hàng ở đây không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận