Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 770. Đây là hình dung ông chủ Lâm? (2)



Chương 770. Đây là hình dung ông chủ Lâm? (2)




Hả?
Một câu này khiến mọi người ở đây xấu hổ.
Các giáo viên áy náy nhìn về phía Lâm Chu, dường như đang hoài nghi đây là người nổi tiếng nào.
Lâm Chu làm đương sự cũng rất ngại ngùng.
Cảm nhận được bầu không khí ngại ngùng, các khách hàng ruột cũng ngại ngùng không kém.
Tóm lại, cảnh tượng vốn đang hài hòa, bởi vì một câu này khiến tất cả mọi người không được tự nhiên.
Sau đó các khách hàng ruột lôi kéo các giáo viên qua một bên phổ cập khoa học. 
Để Lâm Chu ở tại chỗ chịu gió lạnh thổi. Thỉnh thoảng bên tai còn truyền đến tiếng kinh ngạc hô to của các giáo viên.
Hủy diệt đi!
Cậu biết bản thân không am hiểu việc này.
Trước đó cậu đã có suy nghĩ này, muốn kêu Hoàng Chính Hạo đến làm.
Nhưng buổi sáng gặp được vật tư do nhà hảo tâm quyên tặng, nên nghĩ bản thân có thể quyên một chút.
Có thể là bày quầy hàng ven đường, thật sự không giống người có tiền nhỉ.
Bị các giáo viên nhiều lần từ chối cũng đã khiến cậu xấu hổ muốn chết, nhóm các khách hàng ruột cũng chen chân vào.
Ngày nay thật sự không có cách nào sống qua nổi!
Một hồi lâu, khách hàng ruột và các giáo viên cùng nhau trở về.
Trên mặt đều mang theo nụ cười. Lâm Chu nhìn bọn họ cười, trên mặt cũng cười theo.
Sau đó tay lập tức bị giáo viên kích động nắm lấy.
“Ông chủ Lâm, tôi có mắt như mù, vậy mà không nhận ra anh, thật sự rất xin lỗi!”
“Tôi cũng không phải nhân vật lớn gì, các thầy cô không biết rất bình thường, nói như vậy, tôi thật sự không ngóc đầu dậy nổi!”
Lâm Chu không ứng phó được cảnh tượng này, ước gì bản thân chưa nói ra câu này.
...
Trò chuyện qua loa, quyên tặng xem như có thể thuận lợi tiến hành.
Bên phía khách hàng ruột cũng quyên tiền cho Dương Nhược Ly, kêu anh cùng nhau nhập hàng đưa đến trường học.
Dương Nhược Ly mở siêu thị, có nguồn cung cấp, mua vật tư vừa thuận tiện vừa rẻ hơn mọi người.
Đây là phương pháp đơn giản nhất.
Buổi sáng bày quầy hàng kết thúc, Lâm Chu về đến nhà mệt tim nằm bò trên giường.
Quả nhiên, cậu vẫn không thích xã giao.
Mỗi ngày cứ bày quầy, làm đồ ăn vặt đã khá tốt rồi.
Chuyện cần xã giao với người khác, cậu sẽ dễ dàng phát tác chứng sợ xã hội.
Bày quầy hàng xong không có chuyện gì làm.
Lâm Chu liền nằm trên giường chơi di động.
Ở nông thôn không có nơi nào giải trí, trừ chơi di động cũng không biết làm gì.
Cậu chơi đến giữa trưa, ăn cơm xong, buổi chiều tiếp tục chơi.
Sắp đến thời gian bày quầy hàng, mới bắt đầu nhào bột làm bánh mè.
Kỹ thuật nhào bột ngày càng thuần thục, thời gian cậu chuẩn bị đồ ăn thì ngày càng ngắn hơn.
Chỉ mất thời gian một tiếng đã chuẩn bị xong phôi bánh mè.
Lúc Lâm Chu tới, Dương Nhược Ly và những người khác cũng ở đó.
Thấy vẫn là những người này, Lâm Chu rất hoài nghi, những địa chỉ cậu trả lời căn bản không có bao nhiêu người tin.
Chỉ có những người này tìm đến, có lẽ cũng chưa truyền tin tức ra, bằng không thế nào cũng phải xông tới trấn nhỏ này rồi chứ.
“Ông chủ Lâm tới rồi.”
Mấy khách hàng nhiệt tình chào hỏi, thấy bóng dáng Lâm Chu vừa vui mừng lại mất mát.
Bởi vì thời gian một tuần quá ngắn ngủi.
Ngày mai bọn họ sẽ không ăn được bánh mè ngon như thế nữa.
Hơn nữa không biết ông chủ Lâm lại đi đâu bày quầy hàng.
Cho nên tâm trạng trở nên cực kỳ nặng nề.
“Làm sao vậy?”
Lâm Chu thấy bọn họ chào hỏi xong thì tâm trạng không tốt, rất kỳ quái.
Mỗi ngày những người này không phải đều vui tươi hớn hở à, lúc này sao thế.
“Tôi nghĩ đến đây là bữa bánh mè cuối cùng của tuần này nên khó chịu.”
“Haiz, ông chủ Lâm, mặc kệ tuần sau anh đi đâu bày quầy hàng, tôi đều sẽ nhớ anh.”
“Ông chủ Lâm, không thể định cư ở Tứ Xuyên hả!”
“Ông chủ Lâm...”
Lâm Chu lộ ra nụ cười bản tiêu chuẩn, mấy khách hàng có thể tự mình trải nghiệm ý nghĩa của nụ cười đó.
Nếu là cậu trước kia có khả năng sẽ định cư ở một chỗ. Ngược lại hiện tại cậu lại thích tính ngẫu nhiên của hệ thống.
Cậu không có khả năng hiểu biết các nơi trên thế giới, có hệ thống không cần lo lắng địa điểm.
Cho dù là trong thung lũng xa xôi, hay là thành phố lớn, mọi người xa lạ đều có cơ hội ăn được món ăn mà cậu làm, điều này ý nghĩa hơn việc ở mãi một nơi.
Có thể nói trước giờ bọn nhỏ chưa từng ăn món ngon thế này.
Lập tức bánh mè mà Lâm Chu làm trở thành món ăn ngon lành nhất mà bọn nhỏ từng ăn.
Cho dù ở trong nhà, hay là ở trường học, tán gẫu đều là bánh mè.
Ngay cả những người dân trong thôn cũng biết cổng trường có quầy bánh mè, ăn siêu ngon.
Người đến đón con tan học cũng nhiều lên, đón con đồng thời còn phải mua bánh mè.
Đều là bị đứa nhỏ đòi mãi không có cách nào khác.
Cũng không phải đồ vật đắt đỏ gì, cho nên lúc tan học Lâm Chu buôn bán cũng tốt hơn buổi sáng. Hết chương 770.



Bạn cần đăng nhập để bình luận