Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 651: Sao nhiệm vụ này trông quen thế nhỉ? (1)

Chương 651: Sao nhiệm vụ này trông quen thế nhỉ? (1)Chương 651: Sao nhiệm vụ này trông quen thế nhỉ? (1)
Mà khi đó cũng không có yêu cầu nhiệm vụ.
Giờ bán 100 tệ một bát, còn phải mỗi ngày bán hai trăm bát, Lâm Chu cảm nhận được một chút áp lực.
Hơn nữa, cậu đã chơi đến giờ này rồi, năm giờ sáng đã phải ra ngoài bày quầy hàng.
Bây giờ phải vội về làm việc.
Thời gian vô cùng gấp gáp.
Cho nên Lâm Chu lập tức gọi điện thoại cho quản gia Tôn, hỏi bọn họ đang ở đâu.
"Alo, quản gia Tôn, bây giờ mọi người đang ở đâu vậy?"
12 giờ sáng, Lâm Chu vừa gọi đến, quản gia Tôn nghe máy ngay lập tức.
Chủ yếu là cậu cũng không ngờ rằng nhiệm vụ lần này lại trùng với nhiệm vụ tuần trước.
"Bây giờ cháu về ngay, chú mua ít thịt dê, thịt bò, năm giờ sáng cháu đến chợ sáng bán canh miến thịt dê, thịt bò, giờ cháu gửi danh sách nguyên liệu cho chú luôn."
Lâm Chu lại chợp mắt một lát trên máy bay.
Thời gian trên đường khoảng hơn ba tiếng đồng hồ. Chắc vẫn kịp thời gian mở quầy.
Dứt lời, Lâm Chu lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Chính Hạo, nói anh chuẩn bị vé máy bay từ Cáp Nhĩ Băng về Bạch Hà.
Cậu thật sự chơi quá đà rồi, quên cả thời gian.
"Chúng tôi đã về biệt thự rồi, khi nào cậu Lâm trở về? Cần tôi sắp xếp gì không?"
Chuyện này khiến anh trai quầy bên nghĩ như thế nào!
Thế mà lại là canh miến thịt dê, thịt bò!
Sao hệ thống dám làm vậy chứ.
Hơn nữa món ngon được bán cũng khiến cậu không ngờ được.
Đoán chừng mấy người hâm mộ cũng nghĩ như vậy.
Tuần trước cậu đã nói không bày quầy nữa rồi.
Dựa theo quy luật trước đó, nhất định sẽ đổi chỗ bày quầy hàng.
Khiến những người hâm mộ nghĩ như thế nào?
Bây giờ để mọi người biết cậu vẫn bày quây hàng ở chỗ cũ, hay lắm, chuyện này khó tin đến mức nào chứ, chỉ sợ không ai tinI
Số lượng nguyên liệu rất nhiều.
Bên kia, trước khi Lâm Chu quay về, quản gia Tôn đã mua sẵn nguyên liệu nấu ăn Lâm Chu cần.
Lâm Chu vội vã chạy đến sân bay.
Tốc độ của Hoàng Chính Hạo rất nhanh, chẳng mấy chốc đã gửi thông tin chuyến bay đến điện thoại của Lâm Chu.
Nguyên một con dê và nửa con bò.
Lâm Chu nhức đầu day day trán. ...
Bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn những công đoạn sơ chế có thể làm được.
Lâm Chu xuống máy bay, lái xe quầy hàng tuần này phóng thẳng về nhà rồi bắt đầu nấu canh.
Muốn nói tốc độ, tốc độ của những chiếc xe thông thường thật sự không thể so sánh với xe quầy hàng do hệ thống cung cấp, không chỉ thực dụng mà vẫn còn là công nghệ cao, tốc độ không chê vào đâu được, mà còn rất có cảm giác an toàn. Canh thịt dê, thịt bò là món ăn cần thời gian để nấu.
Cậu quyết định 5 giờ đi mở quầy, đến chợ sáng vẫn có thể hầm từ từ, đợi đến khi có người, đoán chừng cũng ăn được rồi.
Lâm Chu chặt khúc thịt dê, thịt bò theo từng vị trí rồi cho vào nồi thịt tương ứng để hầm.
Mấy cái nồi inox lớn đều được sử dụng.
Hai trăm bát một ngày, lượng canh và lượng thịt cân dùng không ít.
Lâm Chu tất bật chuẩn bị mọi thứ.
Đợi đến hơn 4 giờ, mặc dù canh thịt dê, thịt bò vẫn chưa hầm xong nhưng cậu đã chuyển toàn bộ lên xe, chuẩn bị đi bày quầy hàng.
"Cậu Lâm, tuần này một mình cậu bày quầy hàng bán canh miến thịt dê, thịt bò không có người giúp đỡ có được không? Hay là chúng tôi đến giúp cậu một tay nhé!"
Quản gia Tôn vừa chuyển mấy loại nguyên liệu nấu ăn như miến đã ngâm sẵn, còn có hành thái rau thơm cọng hoa tỏi non được cắt nhỏ lên xe quầy hàng, ông nhìn thấy số lượng liền ân cần hỏi.
Canh miến thịt dê, thịt bò không giống mấy món ăn vặt như hamburger trứng, chỉ cần một người làm và đóng gói là được.
Món này cần phải nấu, cần phải đóng gói, cần phải bận rộn, một mình làm sẽ rất vất vả.
Lúc ông đi dạo ở Bạch Hà cũng từng ăn một bát canh miến ven đường, đều là một người nấu, một người bưng thức ăn, còn có người dọn bàn, làm một số việc vặt.
Có quán làm ăn khấm khá, còn có cả lều, bàn ghế, ... Đầu có rất nhiều người bận rộn.
Một mình cậu Lâm đi bày quầy hàng bán chừng này, chẳng phải sẽ bận rộn không ngơi tay à.
Lâm Chu cẩn thận suy nghĩ một lát, hình như quầy hàng của anh trai bên cạnh, cũng không chỉ một mình anh ấy làm việc.
Không kịp nhiều lời, Lâm Chu khá gấp gáp, cậu vừa mặc quần áo giữ ấm vừa nói: 'Không sao, cháu ra bán xem thế nào trước, nếu bận làm không kịp thì cháu sẽ gọi cho mọi người."
Quản gia Tôn thấy Lâm Chu có chủ ý, cũng không nhiều lời.
Ông đưa cậu ra khỏi cửa.
Trở vào biệt thự, ông thấy mấy dì giúp việc vẫn đang dọn dẹp phòng bếp thì đến đó giúp đỡ, còn không quên thở dài.
"Cậu Lâm thật sự quá chăm chỉ rồi, còn đang chơi ở bên ngoài, vừa mới sang tuần, thì sáng sớm đã vội vàng chạy về bán hàng rồi."
"Còn không cho chúng ta đến giúp đỡ, haizz, thật sự quá vất vả rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận