Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 257: À, đông người xếp hàng không? (2)

Chương 257: À, đông người xếp hàng không? (2)Chương 257: À, đông người xếp hàng không? (2)
"Ngon không?”
Thấy có người hỏi, hai chú tiểu gật mạnh đầu.
Quá ngon!
Bọn họ chưa từng ăn được bánh cuốn chay nào ngon như vậy, một cái căn bản không đủ ăn!
Khó trách mấy khách hàng phía trước đều mua hai cái, bọn họ mỗi người mua một cái thật sự thất sách rồi.
"Ngon lắm ngon lắm, mấy sư huynh đều đi thử đi, hèn chỉ nhiều người xếp hàng như vậy, thật sự rất ngon."
"Bánh mì dẹt cuốn bên ngoài mềm vừa tới, mềm mại còn rất có độ dai, ăn vào rất thơm, còn nữa chủng loại thức ăn chay bên trong cũng rất phong phú, có ngó sen, rong biển sợi v. v. ., mùi vị của mỗi loại thức ăn chay cũng khác nhau, loại nào loại nấy đều ngon, cũng không biết tại sao khoai tây sợi này không phải kiểu dính dính, từng cọng từng cọng, ăn vào rất tươi mát, giòn giòn, có lẽ mùi vị của rau trộn."
"Rong biển sợi cũng rất tươi, chua chua cay cay, ăn rất ngon!"
Anh vất vả lắm mới thuyết phục cha mẹ người nhà đồng ý cho anh xuất gia, không thể bỏ dở nửa chừng.
"Vậy mà có thể mua bánh cuốn chay, ngày mai chúng ta cũng đi thử."
Tất cả mọi người bị mùi bánh cuốn thịt kho làm thèm hết mấy ngày, hiện tại biết có bánh cuốn chay ăn, quả thực mở ra cánh cửa thế giới mới.
"Có lý, cứ thế đi."
"Vừa vặn buổi trưa có thời gian, mấy khách hành hương cũng đi ăn cơm, chúng ta mua bánh cuốn chay có lẽ không thành vấn đề."
Mã Minh đứng ở trước quầy hàng của Lâm Chu, một hơi ăn luôn hai cái bánh cuốn thịt kho, cảm thấy có hơi khát, lại đi đến tiệm trà sữa cách đó không xa mua một ly trà sữa, mấy giây đã uống cạn, mới lau khô miệng chuẩn bị vào chùa.
Cho tới bây giờ hai chú tiểu chưa từng ăn món ngon như vậy, kích động đến đỏ mặt, dốc sức đề cử cho các sư huynh khiến các sư huynh cũng thèm thuồng.
Lúc ăn bánh cuốn thịt kho là lần đầu tiên anh cảm thấy vui sướng kể từ khi thất tình đến nay.
Hiện tại, anh chỉ muốn xuất gia, ở trong chùa cảm nhận phần yên bình trong lòng, trải qua quãng đời còn lại!
Nhưng khi trụ trì cầm dao đang chuẩn bị quy y cho mình thật, trong đầu Mã Minh không bị khống chế, hồi tưởng lại bánh cuốn thịt kho vừa ngon vừa đẹp ban nãy.
Kết thúc một đoạn tình cảm khiến anh hoàn toàn nhìn thấu hồng trần, từ nay về sau mọi thứ của thế gian không còn hứng thú đối với việc kết hôn sống chết.
Mã Minh nói rồi ôm đầu mình lùi về phía sau với vẻ mặt nghĩ mà sợ, khiến trụ trì ngơ ngác không hiểu ra sao.
Anh càng suy nghĩ, mùi thơm ngon của bánh cuốn thịt kho lại càng hiện lên.
"Chờ một chút đã trụ trì, con còn có vài điều chưa nghĩ ra, ngày mai rồi con quay lại sau."
Thơm đến khiến người ta không nhịn được muốn thăng thiên, vị ngon khiến người ta không thể ngừng nhấm nháp được, sau khi xuất gia rồi mình sẽ không ăn được nữa ư?
Vì để xuất gia Mã Minh đã đến chùa rất nhiều lần.
Cho dù Mã Minh lâm thời đổi ý cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với ông, cũng nằm trong dự liệu của ông nên hết sức bao dung.
"A di đà phật, thí chủ còn lo lắng điều gì à?"
Kết quả vừa mới bước chân vào cửa thì Mã Minh lại rút lui, thế này nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường.
Trụ trì cũng bị cảm động bởi thái độ một lòng xuất gia, giải quyết xong chuyện phàm trần của anh, đáp ứng thu nhận Mã Minh.
Trụ trì đặt dao cạo trong tay xuống, ôn hòa hỏi.
Ngay cả ba mẹ anh cũng đi theo tìm đến chùa rất nhiều lần để khuyên bảo anh đừng xuất gia, kết quả anh vẫn kiên trì được đến tận bây giờ.
Mã Minh vừa nghĩ đến việc mình xuất gia cái là sau này không thể ăn bánh cuốn thịt kho được nữa thì cảm thấy bỗng dưng hốt hoảng, theo bản năng muốn rút lui.
Nghe trụ trì hỏi như vậy anh cũng ngượng ngập trả lời.
"Chắc là con vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Mã Minh hàm hồ trả lời, trên trán đều nhanh chóng xuất hiện một lớp mồ hôi, cũng không biết là do nóng hay do chột dạ, nói chung trông rất gấp gáp.
Trụ trì tôn trọng quyết định của Mã Minh, để anh cân nhắc thật kỹ rồi trở lại. ....
Bên kia ba Mã mẹ Mã biết hôm nay con trai mình đi quy y xuất gia, đang thương lượng về chuyện sinh đứa thứ hai.
"Trước đây lúc còn trẻ tôi đã nói là đẻ thêm đứa nữa rồi, không đến mức đặt toàn bộ tâm tư lên người một đứa thôi, có nhiều lựa chọn mà ông không nghe, bây giờ nuôi lớn như vậy rồi lại muốn sống muốn chết đòi đi xuất gia. Tôi đã tạo nghiệt gì vậy trời!"
Ba Mã ngồi bên cạnh bàn cầm điếu thuốc rít hết hơi này đến hơi kia, cũng không biết là đã hút bao lâu mà toàn bộ phòng khách toàn khói mù lượn lờ.
Mẹ Mã cũng ngồi trên ghế sa lon thở ngắn than dài với vẻ mặt buồn thiu.
Bọn họ làm cha mẹ, toàn bộ tình yêu thương đều trút hết lên người một đứa trẻ, kết quả là con cái quá yếu đuối không chịu nổi một chút đả kích nào, bị đá cái là muốn xuất gia luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận