Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 549: Ặc... Thế này... làm sao lái xe ra ngoài đây? (1)

Chương 549: Ặc... Thế này... làm sao lái xe ra ngoài đây? (1)Chương 549: Ặc... Thế này... làm sao lái xe ra ngoài đây? (1)
"Đây là nhờ ông chủ hợp tác với trang trại, nguyên liệu có thể tùy ý sử dụng à?"
"Không phải đâu, tôi nghe người trong trang trại nói nơi này là của ông chủ Lâm."
22"
"Thật hay giả đấy?"
"Dì ơi, trang trại này là của ông chủ Lâm ạ?"
Bình thường, dì đang chặt thịt gà phụ trách trồng rau trong trang trại. Bây giờ tạm thời được điều qua lo việc giết gà. Dù chức vụ không cao, nhưng bà cũng biết cấp trên trực tiếp của mình là ai.
Đặc biệt là khi cấp trên trực tiếp của dì là ông chủ Lâm, sau khi được ăn tiệc nướng một lần, ai còn không biết đến ông chủ Lâm nữal
"Trang trại là sản nghiệp của ông chủ Lâm đấy."
Thẳng đến lúc này, mọi người thấy ông chủ Lâm giàu thật, cảm giác đó khác bọt hẳn.
Mọi người đều cảm thấy sốc, thoáng hoảng hốt nhìn một vòng hoàn cảnh trang trại.
Khu vực thật sự quá lớn, nếu đến vào ban ngày chắc chắn có thể nhìn rõ hơn.
Chỉ có thể thông qua ánh đèn để thấy được các loại rau ở từng khu vực, còn có khu vực chăn nuôi. Những khu vực rộng hơn thì không thấy rõ.
Rộng lớn đến mức trong đêm không thể nhìn rõ điểm cuối.
Trên mạng lan truyền tin ông chủ Lâm rất giàu, mọi người chỉ nghe một chút rồi bỏ qua.
Dì gật đầu trả lời, xác nhận vấn đề này.
Vài khách hàng khác đều không nhịn được.
Khách hàng cũ tiếc nuối nói.
Nghĩ được vậy cũng hay thật.
"Aizz, nếu ông chủ Lâm không giàu thì tốt quá, lúc đó cậu ấy vì kiếm tiên sẽ bày quầy bán hàng mỗi ngày, chúng ta cũng có thể ăn mỗi ngày luôn. Đáng tiếc quá đi-"
Nhóm nhân viên trong cao ốc đều đã rời đi, hai cha con họ Trương thấy đông người, mọi người vô cùng bận rộn, còn chủ động đến giúp tiếp đãi khách.
"Có lý, ây ây ây, tôi chọn xiên nướng xong rồi, tôi nhờ ông chủ Lâm nướng cho đây."...
Lâm Chu thấy ngày càng nhiều người đến, bận tới chân không chạm đất.
"Dù ông chủ Lâm không giàu đi nữa, có tay nghề thế này, sớm muộn gì cậu ấy cũng trở thành người giàu thôi."
Đến cả những vệ sĩ do họ dẫn theo cũng trở thành nhân viên phục vụ.
"Ngài Trương, sao ngài có thể làm việc này!"
"Tôi đi ngay đây ạ.'
Lâm Chu để ý thấy một màn này, vội bảo quản gia Tôn đưa nhóm chú Trương trở về. Hơn nửa đêm rồi, sao có thể bắt chú Trương phụ giúp được.
Thời điểm ăn một phần bò bít tết 3000 tệ trước đó còn không có đãi ngộ thế này đâu, có cả chỗ ngồi và nhân viên phục vụ nữa.
Quản gia Tôn thấy màn này cũng giật nảy mình, mau chóng đặt hết xiên nướng trong tay xuống, chạy đến cầm lấy khay sắt trong tay Trương Kiến Quân.
Nhóm khách hàng cũ đã bao giờ được đối xử thế này đâu, mọi người đều được quan tâm chu đáo đến kinh ngạc.
"Này chẳng phải vì tôi thấy đông người quá, mọi người bận bịu làm không xuể đấy à! Chúng tôi ăn chực uống chực, giúp một chút có là gì."
Trương Kiến Quân rặt một vẻ ít thấy thì lạ nhiều, nhìn quản gia Tôn, cười trêu đùa nói.
"Vậy cũng không được, cậu Lâm bảo tôi đến tiễn mọi người về ạ! Sắp hơn 11 giờ rồi, ngài nên nghỉ ngơi đi. Hơn nữa, ngày mai tổng giám đốc Trương còn đi làm, phải về thôi ạ."
Quản gia Tôn thuyết phục Trương Kiến Quân xong lại đi thuyết phục Trương Minh Viễn.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Chu ra tay, khuyên ba người họ quay về cùng các vệ sĩ.
Nếu không, họ thấy hiện trường nhiều người như vậy, không đủ chỗ ngồi, mọi người chen chúc nhau nhất định sẽ không nhịn được muốn phụ giúp.
Ở đây nhiều khách như thế, không biết còn phải làm việc vất vả đến mấy giờ. Cậu thấy họ đang giúp thì vô cùng lo lắng, không bằng khuyên người quay về trước đã.
Lâm Chu đã sớm quen với tình huống này, có thể xử lý được.
Lúc đến, hai cha con họ Trương ngồi riêng trên hai chiếc xe, nên lúc đi cũng ngồi hai chiếc xe vê.
Khi nhóm người bước đến nơi đỗ xe, thấy toàn xe là xe, ngã tư bị vây chặt như nêm cối thì trố mắt nhìn.
"Ặc... Thế này... làm sao lái xe ra ngoài đây?"
"Người chen không lọt đâu ạ, để tôi xem có thể lái xe ra được không."
Vệ sĩ nói xong, chật vật lách vào khe hở giữa hai chiếc xe.
Sau đó thì mắc kẹt ở giữa.
"Tổng... Tổng giám đốc Trương... Tôi bị kẹt rồi, có lẽ chúng ta phải gọi xe kéo thôi."
Lúc đầu, Trương Minh Viễn cảm thấy hơi say, nhưng gió lạnh thổi một hồi bỗng chốc hoàn toàn tỉnh táo.
Không ngờ nhóm khách hàng của Lâm Chu đến đây đỗ xe chật ních.
Khi mấy người này đỗ xe đều không nghĩ liệu lát nữa lúc về có thể ra ngoài được không hay gì?
Mỗi người cứ thấy có chỗ trống là đỗ xe đủ kiểu, làm người ta nhìn mà đau cả đầu.
"Tìm xe kéo đi rồi bảo người cử xe khác đến đón chúng ta."
Vệ sĩ khác nghe vậy, yên lặng đi sang một bên gọi điện thoại.
Một lúc sau, anh ta trở lại với vẻ mặt lo sắc: "Tổng giám đốc Trương, con đường này bị ùn tắc nãy giờ, xe không vào được, chỉ có thể đi đến ngã tư tiếp theo mới có thể đón xe thôi ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận