Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 590: Ông chủ Lâm không bày quầy bán hàng ở đây... (2)

Chương 590: Ông chủ Lâm không bày quầy bán hàng ở đây... (2)Chương 590: Ông chủ Lâm không bày quầy bán hàng ở đây... (2)
"Anh đã ăn mười hai phần rồi, dù ngon miệng cũng không thể ăn nhiều thế đâu."
Lâm Chu khá là lo sợ, lỡ như anh ta bể bụng thì biết làm thế nào.
"Không có đâu, mới nhiêu đó mà. Anh nhìn vóc dáng này của tôi đi, bình thường tôi ăn nhiều lắm á."
Lâm Chu thấy ánh mắt anh ta rất chân thành, vẫn làm thêm cho anh ta.
Tiện thể làm cho mình một phần.
Cậu vốn ăn sáng rồi mới ra bày quầy bán hàng, nhưng lại bị anh chàng mũm mĩm này làm thèm theo.
Chờ đến khi A Quý no bụng rời đi, Lâm Chu thấy chỉ tiếp đãi một khách hàng mà mì lạnh đã vơi đi một phần ba thì không kìm được vui vẻ.
Cậu bày quầy bán hàng lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng này.
A Quý đứng ở quầy mì lạnh nướng một lúc lâu, quần áo trên người đều dính mùi thơm của mì lạnh nướng. Bị đồng nghiệp ngửi thấy, A Quý vô cùng chột dạ.
Nhân viên quán nhìn dáng vẻ anh ta còn tưởng anh ta đau bụng, hỏi anh ta bị sao.
Không cần anh ta nói thì đồng nghiệp cũng biết là do anh ta ăn quá no.
Mùi thơm mì lạnh nướng lập tức lan tỏa.
A Quý vừa định mở miệng đã ợ lên.
"Sáng sớm đã ăn no nốc thế này, anh ăn món ngon gì đấy?"
A Quý đỡ cái bụng căng cứng của mình, đi vào quán ăn anh ta làm việc, đúng lúc đến giờ làm việc.
Một bên khác, đến giờ cao điểm đi làm.
Đồng nghiệp không nghi ngờ gì, gật đầu rồi tiếp tục làm việc.
Để lại A Quý đứng yên tại chỗ, chột dạ sờ trán đã đổ đầy mồ hôi.
"Không có, tôi tự làm bữa sáng, nấu nhiều quá sợ lãng phí nên ăn no căng."
Lâm Chu đang mò cá, lần nữa bị âm thanh đờ mờ này dọa sợ.
Sau đó, một khách hàng đang chờ xe vô tình nhìn thấy hình như có gì đó sau biển số xe, vòng qua ngã rẽ xem xét thì thấy Lâm Chu đang trốn phía sau quầy hàng.
"Đờ mờf"
Trạm xe buýt Thủy Hòa vắng vẻ cũng có không ít người tụ tập, tới tới lui lui.
Cậu bất đắc dĩ giương mắt nhìn, thấy một cái đầu ló ra từ phía bên kia trạm dừng.
"Cái gì? Ông chủ Lâm? Chỗ nào có ông chủ Lâm?"
Tiếng hô này của anh ta lập tức thu hút người đang chờ xe ở trạm dừng gần đó.
"Ông chủ Lâm!"
"Ông chủ Lâm đâu?"
Không phải chứ anh hai, anh đang dọa người đấy hả?
Ông chủ Lâm?
Giọng nói này thật sự làm các khách hàng còn đang ngái ngủ vì phải đi làm sáng sớm tức tốc tỉnh táo.
Mọi người nháo nhào thò đầu vào nhìn.
"Đệch, thật sự là ông chủ Lâm kìal"
"Tình huống gì đây, mì lạnh nướng à?" "Đừng la, đừng la nữa, la một hồi kéo cả đám người gần đây đến bây giờ."
"Đúng đúng đúng, nhỏ giọng một chút."
Nhóm khách hàng kích động xong vội vàng bình tĩnh lại, không thể làm ầm lên. Phát hiện ra ông chủ Lâm chưa nhằm nhò gì, chỉ có ăn được món ngon vào miệng rồi mới tính là thật.
Không ăn được trước, chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Lâm Chu nhìn nhóm khách hàng người này nối tiếp người kia đi ra từ trước trạm xe buýt, lặng lẽ cất điện thoại.
Không mò cá được rồi.
"Mọi người muốn ăn mì lạnh nướng không?"
Nghe Lâm Chu nói vậy, nhóm khách hàng đồng loạt gật đầu hệt như các bạn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
"Ông chủ Lâm có giới hạn số lượng không?"
Đây là vấn đề được nhóm khách hàng đang có mặt ở đây vào lúc này quan tâm nhất.
Đứng trước câu hỏi của mọi người, Lâm Chu bình tĩnh bật lửa làm nóng tấm vỉ sắt, sau đó đếm số người xếp hàng.
1,2, 3... 8 người.
"Nhóm các bạn mỗi người ăn mấy phần? Để tôi xem thử đủ nguyên liệu không."
Lâm Chu vốn tưởng hôm nay sẽ không gặp được khách hàng ruột, sau khi anh chàng mũm mĩm ăn xong rời đi đã ngồi sau quầy hàng mò cá, lướt điện thoại.
Nào ngờ đến hơn tám giờ lại bị nhóm khách hàng ruột tìm được.
Lúc này, mọi người mới nhận ra mình không phải người duy nhất tìm thấy ông chủ Lâm.
Khách hàng phát hiện ông chủ Lâm đầu tiên buồn bực võ trán.
Đúng là anh ta kích động đến ngáo cả người, vậy mà hô to gọi nhỏ để mọi người đang chờ xe đều qua đến.
"Vậy thì một người hai phân được không?"
Nói thật, một phần mì lạnh nướng chưa chắc đủ cho đàn ông trưởng thành no bụng.
Lâm Chu nhìn số mì lạnh còn lại, một người hai phần, nhân đôi tám người mười sáu phần vẫn được, đủ bán.
"OK, thế một người hai phần đi."
Lâm Chu nói xong, lấy vắt mì lạnh từ thùng giữ tươi ra, đặt lên tấm sắt. Mì lạnh vừa vớt khỏi nước va chạm với tấm sắt nóng hổi lập tức phát ra âm thanh xèo xèo, khói trắng bốc lên, mang theo mùi thơm bột mì, kích thích cảm giác thèm ăn của mọi người vào thời điểm sáng sớm đi làm thế này.
Khi xịt dầu đậu phộng lên vắt mì, mì lạnh được chiên đến thơm phức, cho trứng vào, mùi thơm càng thêm nồng nàn.
Trong phút chốc, nhóm khách đang xếp hàng thấy thế, hai mắt sáng rỡ.
"Ông chủ Lâm làm mì lạnh nướng theo cách làm phương bắc nhỉ! Trông không giống mì lạnh nướng bán ở chợ đêm, là từng sợi mì một."
Bạn cần đăng nhập để bình luận