Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 185: Sao các anh lại mò đến rồi, chỗ này mà cũng tìm được à? (2)

Chương 185: Sao các anh lại mò đến rồi, chỗ này mà cũng tìm được à? (2)Chương 185: Sao các anh lại mò đến rồi, chỗ này mà cũng tìm được à? (2)
Đại Bảo ỉu xìu nằm ở nơi Lâm Chu bày quầy hàng, nghe thấy lời này cũng không có chút phản ứng, trong mắt còn lấp lánh nước, dáng vẻ như sắp khóc.
"Cũng 11 giờ rồi, chúng ta về nhà ngủ đi!"
Cao Gia Chí ngồi xổm bên cạnh husky, túm dây thừng, thấy nó vẫn bất động thì hoàn toàn sụp đổ.
"A, ông chủ Lâm anh ở đâu vậy!"
Một tiếng kêu này, không chỉ dọa người qua đường nhảy dựng, cũng dọa Đại Bảo giật mình.
Nó nhìn Cao Gia Chí nổi điên, ánh mắt lấp lóe, do dự đứng dậy khỏi mặt đất.
Sau vài phút, Cao Gia Chí nổi điên xong.
Tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Bộ phận lớn người trong nhóm đã sớm đến nơi.
Nhất là nhìn thấy Đại Bảo ngoan ngoãn đứng lên, tâm trạng của cậu ta càng tốt hơn, vừa lòng gật đầu, chuẩn bị về nhà.
Nhìn thời gian đã sắp 12 giờ, cậu ta nhịn lại. Lần nữa dẫn theo Đại Bảo gọi xe ra ngoài, thẳng đến cầu Phổ La.
Trong nháy mắt, Cao Gia Chí lại muốn nổi điên.
Sau đó về đến nhà liền nhìn thấy người trong nhóm gửi tin nhắn đã tìm được ông chủ Lâm, ông chủ Lâm đang bán hamburger dưới gầm cầu Phổ La.
Tin tức từ hơn mười giờ, hiện tại cậu ta mới nhìn thấy.
Quả nhiên nổi điên có lợi cho việc làm dịu tâm trạng.
Từ 4/100 của ngày hôm qua, đến 56/100 của bây giờ, con số này vẫn đang không ngừng gia tăng.
Dưới gầm cầu Phổ La.
Mỗi lần Lâm Chu bán ra một cái hamburger liền có thể nhìn thấy con số của giao diện kết toán nhiệm vụ biến hóa từng chút.
Không ít người đều đang ôm hamburger ăn, ảnh chụp cũng lộ ra rồi, cậu ta nhìn mà cực kỳ lo lắng, hy vọng hamburger đừng nhanh chóng bị bán hết.
Nhất là nhìn dáng vẻ những người này giống như quen biết ông chủ bày quầy hàng thì rất tò mò.
Nhưng sao những khách hàng cũ này tìm tới được?
Hiện trường, mấy cần thủ ăn hamburger còn chưa đi câu cá, may mắn nhìn thấy từng tốp khách hàng tìm tới thì cực kỳ khiếp sợ.
Cậu cảm giác có lẽ đêm nay là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Sao các anh tìm tới được vậy, ở đây cũng có thể tìm được sao?"
Bãi đất trống dưới gâm cầu thoáng chốc đỗ một loạt xe.
Sao mấy khách hàng có thể tìm được.
Người bình thường sẽ không ngờ nửa đêm còn có người tới nơi quỷ quái này bày quầy hàng.
Vốn cậu vừa mới đến nơi, nhìn thấy một đám người đang chờ còn tưởng rằng là các khách hàng cũ tìm đến, sau đó nhìn thấy là mấy cần thủ liền biết bản thân nghĩ nhiều.
Sau đó không bao lâu, cậu nhìn thấy khách hàng quen, hết người này tới người khác tìm tới đây, còn có người kết nhóm cùng lái xe tìm tới.
Chính Lâm Chu cũng rất khiếp sợ.
"He he, đương nhiên bọn tôi có nguồn tin của bọn tôi, đây là bí mật." Mấy khách hàng cũ khỏi phải bàn vui vẻ cỡ nào.
Tuy mỗi tuần cũng không biết Lâm Chu bày quây hàng ở đâu nhưng đều có thể tìm được người, nhìn ánh mắt khiếp sợ của ông chủ Lâm, mọi người hưng phấn không sao tả được.
"He he, lấy hamburger đi."
Phan Nguyên - thủ phạm tiết lộ tin tức trong lúc vô tình lúc này ngơ ngác ra mặt, sau đó tò mò hỏi thăm mấy khách hàng cũ mới biết, thì ra ông chủ bày quầy hàng mà anh ta cho rằng đáng thương không buôn bán được thật ra là người rất nổi tiếng trong thành phố này.
Sau khi được phổ cập khoa học về sự tích của Lâm Chu một phen, Phan Nguyên cảm thấy vô cùng không ổn.
Lúc này, anh ta mới muộn màng ý thức được rằng người tối hôm qua nhắn tin riêng với anh ta hỏi thăm tin tức có vấn đề, chỉ là đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Khách hàng cũ may mắn tìm được ông chủ Lâm trở thành đứa con của may mắn trong tuần này của nhóm, chỉ là đã chuồn từ trước khi đại đội đến rất lâu rồi. ...
Lâm Chu chuẩn bị đúng theo lượng một trăm cái hamburger.
Cho nên khi nguyên liệu nấu ăn dùng hết cũng đại biểu cho nhiệm vụ tuần này hoàn thành.
Hôm nay lại vừa hay là thứ sáu, không ít người ngày mai đều không đi làm.
Khi vị trí của Lâm Chu bại lộ, tất cả mọi người còn chưa ngủ, khiến người của nửa nhóm đều chạy tới.
Sau đó còn chưa kịp giới hạn số lượng, hamburger đã bán hết rồi.
Nửa đêm nửa hôm, Cao Gia Chí vất vả dẫn theo chó tìm tới, gương mặt cau có nửa ngày trời lộ ra một nụ cười kiên cường.
Cao Gia Chí và husky của cậu ta là nhân vật nổi tiếng của quầy gà rán tuần trước, vẫn có rất nhiều khách hàng quen cậu ta.
Nhìn thấy cậu ta không mua được, đau lòng võ vai cậu ta.
"Không sao không sao, tôi đã biết địa điểm, tối mai tôi đến sớm một chút, ông chủ Lâm, tối mai mấy giờ anh bày quầy vậy?"
Cao Gia Chí vừa an ủi bản thân, vừa an ủi chó, một người một chó nghe thấy tin hamburger bán hết, thiếu chút nữa ôm đầu khóc rống.
Mấy ngày nay, cậu ta dễ dàng saol
"Ngày mai cuối tuần, tôi nghỉ ngơi, tuần sau bày quầy hàng."
Một đám khách hàng: "2?"
Cái gì cơ?
Anh bảo gì cơ?
Anh lại còn nghỉ ngơi nữa á?
Bạn cần đăng nhập để bình luận