Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 782. Hay lắm, chờ bọn họ ở đây à!



Chương 782. Hay lắm, chờ bọn họ ở đây à!




Nhưng bây giờ, một tiếng hét vang lên, mọi người đều biết mùi thơm này tỏa ra từ trong hẻm, còn nghi ngờ rằng ông chủ Lâm đang bày quầy.
Chuyện này thật sự khiến người qua đường đi chậm lại!
Ai có thể không tò mò chứ.
Hơn nữa nếu chỉ đi ngang qua, không phải đám người đi bộ, hiếm có ai thực sự muốn biết mùi thơm bất ngờ này tỏa ra từ nơi nào.
Nhưng bây giờ được người khác nhắc nhở, mùi thơm của món cơm chân giò kho đột nhiên trở nên nổi bật.
Cảm nhận được rất nhiều người chạy đến, đột nhiên vẻ mặt của người đàn ông hét lên rằng ông chủ Lâm đang bán cơm chân giò kho ở đây cứng đờ.
Anh ta chỉ quá kích động, nên hét một tiếng theo bản năng.
Không ngờ lại thu hút được nhiều người đến như vậy.
Nhìn vào đám người đang chạy vào hẻm, người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, anh ta lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng.
Bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, phải nói sao nhỉ, có chút rợn người!
“À ừm, nếu tôi nói rằng mình không cố ý, mọi người có tin không?”
Nhìn thấy có nhiều người đến giành cơm như vậy trong một lúc, hình như người đàn ông cũng biết mình đã gây họa.
Đây là chuyện gì thế này!
Nhưng ngay lập tức, người qua đường đã chạy đến trước quầy hàng, nhìn thấy Lâm Chu.
“Ông chủ Lâm, thật đúng là ông chủ Lâm!”
Tiếng hét kích động này, khiến những người đi theo sau cũng trở nên phấn khích.
“Cái gì? Thật đúng là ông chủ Lâm hả?”
“Ông chủ Lâm đến Động Vĩnh của chúng ta rồi à? Thật hay giả thế?”
“Còn có chuyện tốt như vậy?”
“Thế thì chẳng phải Động Vĩnh của chúng ta sắp nổi tiếng rồi à?”
Thấy khách hàng ngày càng đông, nhóm Sở Cuồng đều tự giác bưng bát cơm nhường chỗ phía trước quầy hàng của ông chủ Lâm.
Người đàn ông đầu tiên chạy đến nhìn Lâm Chu với vẻ ngạc nhiên, dường như không tin rằng ông chủ Lâm thực sự xuất hiện trước mắt mình.
Mặc dù biết ông chủ Lâm bày quầy ngẫu nhiên, địa điểm xuất hiện không có quy luật, bất cứ nơi nào cũng có thể, nhưng một số thành phố nhỏ không tên tuổi, mọi người thực sự không nghĩ đến.
Bởi vì có quá nhiều thành phố nhỏ như vậy trên khắp đất nước, chỉ sợ không đến lượt bọn họ.
Không ngờ niềm vui này thật sự đến nhanh đến vậy.
“Chào mọi người.”
Lâm Chu nhìn thấy đằng sau có thêm vài người nữa đến, cậu mỉm cười chào mọi người.
“Là ông chủ Lâm, vợ tôi ngày nào ở nhà cũng càm ràm muốn tìm ông chủ Lâm, còn dùng ảnh làm hình nền điện thoại nữa!”
Một người khách trong số đó nhìn thấy mặt Lâm Chu, anh ta vô cùng kích động, vui vẻ định gọi điện thoại cho vợ mình.
Lâm Chu đã quen với điều này, cậu bình tĩnh cầm hộp cơm lên bắt đầu múc cơm vào.
Sau khi đám người qua đường hết phấn khích, thì bọn họ lại bị thu hút bởi một nồi chân giò lớn.
“Ông chủ Lâm, cho tôi một phần cơm chân giò kho!”
“Ông chủ Lâm, tôi muốn mua nguyên một cái bắp giò, bán bao nhiêu tiền vậy?”
Lâm Chu thầm tính toán giá cả, “60 tệ một cái.”
Giá này không đắt, người đàn ông nhìn cái bắp giò này thật sự vô cùng thèm thuồng, cắt một chút như vậy hoàn toàn không thể thỏa mãn dạ dày của anh ta.
“Vậy những bộ phận khác thì sao?”
Có thể thấy trong nồi ngoài bắp giò thường dùng ở các quán cơm chân giò kho, thì còn có móng giò và các bộ phận khác, người đàn ông tò mò nhìn vào.
Sắc trời tối dần, đèn trong quầy hàng của Lâm Chu đều được bật sáng.
Ánh đèn vàng ấm áp khiến màu sắc của chân giò trong nồi càng thêm hấp dẫn, tỏa sáng rực rỡ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không thể kiềm chế được ham muốn sở hữu.
Bọn họ gần như chưa từng nhìn thấy bắp giò có màu sắc đỏ sáng và bóng bẩy như vậy ở Động Vĩnh.
Hơn nữa món này còn do ông chủ Lâm nấu, sao bọn họ có thể nhịn được chứ!
“Khuỷu giò 30, móng giò là 25.”
So sánh ra, một cái bắp giò là đắt nhất.
Nhưng với tay nghề của ông chủ Lâm, giá cả này thực sự rất hợp lý.
Chỉ cần nhìn những người mua đồ hào phóng này thì biết ngay.
Mấy sinh viên như Sở Cuồng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Tháng này được nghỉ đông, bọn họ sắp về nhà rồi, tiền sinh hoạt còn lại không nhiều.
Muốn mua đồ hào phóng như vậy, ví tiền không chịu nổi.
Không thể hôm nay ăn no quên ngày mai được.
Mấy ngày đến ông chủ Lâm đều bày quầy ở đây!
Sở Cuồng nhìn mấy người khách kích động gọi điện thoại chia sẻ với vợ và bạn bè, thì có chút nóng lòng.
Chuyện tốt như vậy, không thể để người khác hưởng hết được.
Nghĩ đến chuyện vẫn còn một số bạn cùng lớp chưa về quê.
Cậu vội vàng chụp ảnh rồi gửi vào nhóm lớp.
“Đối diện trường học, con hẻm bên cạnh quán cà phê Lưu Niên, ông chủ Lâm đến thành phố của chúng ta bày quầy rồi, mau đến đây, nếu đến muộn sẽ hết cơm chân giò kho!”
“?”
“Thật hay giả vậy?”
“Sở Cuồng, bây giờ cậu đang ở đó à?” Hết chương 782.



Bạn cần đăng nhập để bình luận