Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 281: Dưới lâu chui đâu ra quán mì lạnh thế? (1)

Chương 281: Dưới lâu chui đâu ra quán mì lạnh thế? (1)Chương 281: Dưới lâu chui đâu ra quán mì lạnh thế? (1)
"Trên cơ bản là có thể dùng được rồi, chỉ có điều trang thiết bị có hơi đơn giản, anh nhìn xem có được không?"
Hoàng Chính Hạo vừa ngẩng đầu thì nhìn ông chủ mới đổi sang chiếc áo ngắn tay màu đen trơn cùng với quần jean, đi đôi giày lười, càng cảm thấy Lâm Chu nhỏ tuổi hơn nữa.
Trông cũng chả khác sinh viên một tí nào cả.
Suy đoán về thân phận của Lâm Chu trong đầu cũng trở nên càng mơ hồ lờ mờ hơn.
"Đừng gọi tôi là anh anh thế nữa, cứ gọi ông chủ là được."
Lâm Chu bày quầy lâu cũng quen nghe người ta gọi mình là ông chủ hơn, vẫn là cách gọi như thế càng tự tại hơn một ít.
Lâm Chu đi tới phòng bếp, nhìn nơi nơi trống trải cũng thấy quen thuộc hơn rồi.
Các nhân viên cũng đã rửa ráy sạch sẽ các dụng cụ nhà bếp như nồi niêu xoong chảo và đang lau chùi lại.
Một nhân viên nam làm việc vặt thấy hành động đó của Lâm Chu thì tức khắc cảm thấy cơ hội của mình đến rồi, bèn chủ động mở miệng tự đề cử bản thân.
Lâm Chu gật đầu, thấy đồ dùng làm bếp đầy đủ hết rồi thì không chậm trễ thêm chút nào nữa, bắt đầu lấy đồ làm mì lạnh.
Hơn nữa nhìn động tác thuần thục như kia, tất cả mọi người ý thức được Lâm Chu thật sự biết nấu nướng.
Thì ra ông chủ lái xe ba bánh đến thị sát cao ốc, thật sự vì muốn bày quây bán mì lạnh ở dưới lầu à.
Thấy Lâm Chu thực sự tự bắt đầu ra tay nhào bột, một đám công nhân mới phục hồi tinh thần lại từ trong cơn khiếp SỢ.
"Để tôi giúp anh đi ông chủ, tôi có giấy chứng nhận đầu bếp, có thể giúp đỡ anh."
Nhìn thấy Lâm Chu qua đây, mọi người đều dừng việc trong tay và chào hỏi.
Mì lạnh mì lạnh, sợi mì tốt hay xấu chiếm tỉ lệ rất lớn trong việc nấu ra mùi ngon.
Ngay sau khi thu được thực đơn Lâm Chu đã mua ngay nguyên liệu để bày quầy cho ngày hôm sau.
Thời gian có hạn, cũng chỉ chuẩn bị mì lạnh nguyên vị và mì lạnh gà xé thôi.
"Nếu anh biết nấu ăn thì giúp tôi rửa sạch dưa chuột rồi thái sợi, giá đỗ chần với nước sôi, rong biển cũng thế. Đúng rồi đậu phộng cũng phải đập cho vỡ vụn, tỏi giã nhiều chút. Ức gà cũng luộc sôi lên để khử tanh rồi xé thành sợi. Rau thơm cắt nhỏ."
Người đàn ông làm việc vặt chỉ là một công nhân nho nhỏ trong công ty. Giữa một đám đồng sự có đủ giấy chứng nhận kỹ năng, giấy chứng nhận đầu bếp của anh chỉ phổ thông không có gì lạ cả. Bình thường chỉ có thể làm một ít công tác trợ lý tra tìm tài liệu gì gì đó.
Các món ăn kèm còn lại không cần có kỹ thuật tốt mới làm được, có người hỗ trợ mới vừa thoải mái vừa tiết kiệm thời gian.
"Vâng thưa ông chủ."
Cho nên cậu định tự nhào bột để làm sợi mì.
Không ngờ ông chủ mới lại thích làm cơm, đây không phải là cơ hội rớt xuống ngay trước mắt àI
Nhào bột là công việc tốn công tốn sức, phải có đầy đủ sức lực để nhào, nện, ném, kéo, làm như vậy nhiều lần.
Nhào bột chính là việc chân tay.
Lâm Chu không nhìn tình huống xung quanh mà tập trung tinh thần xoa một tô bột lớn.
Có người chướng mắt hành động đó của anh, có người ghen ty, có người lại hối hận tại sao mình không nghĩ ra để cho người khác đoạt chiếm tiên cơ, bầu không khí phải nói là vi diệu cực kỳ.
Loại mì dùng đến trong mì lạnh chính là loại nhẫn bóng lại hơi cứng. Để được như vậy cần phải cho ít nước trong lúc nhào bột, còn phải cho thêm baking soda vào để trung hòa tính chua dư thừa nữa.
Trong lúc nhất thời công nhân ở đây đều quay sang nhìn người đàn ông, ánh mắt nói không rõ là có ý gì ở trong đó.
Cuối cùng nhào thành một cục bột bóng loáng thì mới tính hoàn công.
Lâm Chu nhìn kiệt tác của mình, hài lòng vỗ lên mặt bột và đắp vải bông lên cho nó nghỉ khoảng 30 phút.
Trong lúc đợi Lâm Chu bắt đầu làm dầu ớt.
Mì lạnh sao mà thiếu dầu ớt được. Vị lạnh lẽo như băng phối hợp gia vị tê cay chua chua sảng khoái, vừa kích thích vị giác lại ăn ngon, Lâm Chu chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thèm rồi.
"Ông chủ bận rộn đến bây giờ còn chưa ăn cơm tối, để tôi chuẩn bị đồ ăn cho anh nhé?"
Hoàng Chính Hạo đưa mắt nhìn thời gian mới phát hiện đã 9 giờ rồi, nghĩ đến ông chủ vừa tới đã mở họp, đến bây giờ còn chưa ăn cơm, nên anh nhanh chóng tiến lên hỏi.
"Không cần, lát nữa tôi ăn mì lạnh là được. Đúng rồi, các anh hẳn là tan tầm rồi nhỉ?"
"Công ty vẫn có người trực ban, mới vừa chuyển công ty nên có hơi nhiều việc. Ông chủ không cần để ý đến chúng tôi đâu."
Lâm Chu nghe Hoàng Chính Hạo cứ mở miệng là lại gọi anh, cũng không nhắc nhở gì nữa.
Người hơi lớn tuổi chút cơ bản đều chú trọng sự đúng mực trong phương diện này, chắc là đã quen rồi.
Thấy Lâm Chu không cần quá nhiều người hỗ trợ, Hoàng Chính Hạo mang theo những người còn lại rời khỏi phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận