Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 282: Dưới lâu chui đâu ra quán mì lạnh thế? (2)

Chương 282: Dưới lâu chui đâu ra quán mì lạnh thế? (2)Chương 282: Dưới lâu chui đâu ra quán mì lạnh thế? (2)
Trong khoảng thời gian ngắn các nhân viên đã trải qua một loạt sự kiện như chuyển nhượng công ty, dọn nhà vân vân, hận không thể một người biến thành hai người để làm việc.
Dù đã 9 giờ rồi nhưng tầng cao nhất vẫn đèn đuốc sáng trưng, không một ai tan tâm.
Muốn tiếp nhận toàn bộ công tác của cả văn phòng trong thời gian ngắn nhất cũng không phải chuyện đơn giản gì.
Một đống hợp đồng sổ sách lớn kia cũng đủ để toàn thể phòng tài vụ phải tăng ca làm thêm giờ rồi.
Một đám người không nói hai lời trực tiếp quay về cương vị của mình tiếp tục làm việc.
Có vẻ mọi người đã quen với cường độ làm việc như thế.
Tiền lương cao đương nhiên cũng đại biểu cho phải cố gắng nhiều hơn.
Trong lúc đó Lâm Chu còn đi xuống lầu lấy thùng inox chứa nguyên liệu nấu ăn của mình.
Cậu lấy cái chậu sắt dùng để trộn rau ra, đầu tiên là cho hai sợi mì lạnh vào đó trước, rồi dựa theo trình tự cho thêm sợi dưa chuột, giá đỗ, rong biển, gà xé, cuối cùng chính là gia vị.
Sau đó mì sợi đã kéo xong được đem đi luộc chín và cho vào nước đá, trộn với dầu vừng nữa là xong.
Suốt ngày hôm nay cũng đủ mệt mỏi thật.
Lâm Chu tống cổ công nhân giúp đỡ cậu đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trước 10 giờ, dưới sự trợ giúp của nhân viên, Lâm Chu chạy xe ba bánh đến bãi đất trống ở dưới lầu và bắt đầu bày quầy bán hàng.
Mau chóng làm một bát mì lạnh nếm thử, an ủi dạ dày của mình xem sao.
Các loại gia vị đã chuẩn bị xong đều được tách ra và cất riêng.
Mùi vị vừa thơm vừa chua vừa cay lập tức thu hút Đinh Túc vừa mới tan tâm.
Các gia vị khác như dấm chua, xì dầu nhạt cũng không thể thiếu được.
Các loại nguyên liệu nấu ăn hòa chung một chỗ, chỉ lắc lắc quấy vài cái là vị chua cay kích thích đã bay ra ngoài rồi.
Nước tỏi là cần thiết, còn có các hương liệu như vừng rồi còn dầu ớt mới làm xong, miễn bàn thơm đến mức nào, lại cho thêm một muôi đậu phộng vụn, tương vừng cũng có chuẩn bị nốt.
Đinh Túc theo bản năng quay đầu lại nhìn văn phòng.
Dù đã là giờ này nhưng đèn trong văn phòng vẫn rất sáng sủa, đủ để soi sáng một vùng trước cửa.
Ven đường vốn trống rỗng thế mà lại có một quán ven đường mang theo ánh đèn ấm áp xuất hiện, là quây mì lạnh thường gặp, ai cũng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Không đợi anh tự hỏi mùi bay từ đâu đến, vừa mới bước ra khỏi cửa chính anh đã thấy Lâm Chu bày quầy trước cửa văn phòng rồi.
Anh bị hù đến nhảy dựng, đằng sau chính là văn phòng, không có bị xuyên qua.
Lâm Chu đang ăn ngon lành thì thấy khách đến, lập tức đặt bát mì lạnh trong tay xuống và đưa ra bảng đen.
Tăng ca đến giờ này, không đói bụng là chuyện không thể nào đấy, Đinh Túc mang theo sự tò mò không chút do dự đi hướng quầy hàng của Lâm Chu.
Trong nháy mắt, cả một tòa cao ốc lạnh như băng bởi vì có thêm một quán ven đường nho nhỏ, lộ ra một tia đêm khuya ấm áp.
Anh công tác tại cao ốc Tử Nguyên đã được ba năm rồi, chưa bao giờ thấy trong khuôn viên có quán ven đường xuất hiện đâu đấy!
"Ông chủ, mì lạnh bán thế nào vậy?"
Không phải, nếu không xuyên qua thì tại sao dưới lầu công ty lại có người bày quây bán mì lạnh được? "Nguyên vị 10 tệ, gà xé 15."
Hệ thống không có quy định giá cả, mà Lâm Chu lại lười nên trực tiếp sử dụng giá cả bán bánh cuốn thịt kho của tuần trước luôn.
"Vậy cho tôi một phần mì lạnh gà xé đi."
Đinh Túc thấy quầy mì lạnh này có thể buôn bán ở đây được thật, nhất thời cảm thấy tò mò về Lâm Chu cực kỳ, lặng lẽ ghé sát hỏi thăm: "Ông chủ, bên này có thể bày quầy bán hàng à?"
"Không thể nha."
Lâm Chu như là không nghe hiểu ý ngoài lời nói của anh. Cậu đáp xong rồi bình tĩnh làm mì lạnh, còn hỏi có kiêng ăn cái gì không.
"Đều ăn được tất."
Đinh Túc theo bản năng trả lời xong, ánh mắt nhìn ông chủ quầy mì lạnh lập tức trở nên không đúng.
"Người anh em, nếu không thể sao anh còn bày quầy bán hàng ở đây được thế, bảo vệ không đuổi anh đi à?"
Đinh Túc nói rồi còn nhìn bảo vệ ở cửa phòng trực ban, thấy không có ai quản thật thì cũng rất khó hiểu.
"Aizz nói thật cho anh biết đi, tôi là ông chủ của tòa cao ốc này đó. Tôi bày quây bán hàng dưới lầu nhà mình, ai có thể quản được tôi chứ."
Lâm Chu nói xong thì thấy Đinh Túc ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
"Người anh em anh mạnh miệng quá nhỉ, dám nói thế nữa chứ."
Lâm Chu cũng biết là sẽ như vậy, người bây giờ chỉ tin tưởng vào thứ mình nhìn thấy thôi, nói thật lòng thì chẳng có ai tin cả.
"Được rồi, tôi có chút quan hệ với cấp trên, đi cửa sau đó."
Rõ ràng lý do này càng khiến người ta dễ chấp nhận hơn là ông chủ của cả tòa cao ốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận