Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 636: Anh liếm cột làm gì thế? Có mùi vị gì à? (1)

Chương 636: Anh liếm cột làm gì thế? Có mùi vị gì à? (1)Chương 636: Anh liếm cột làm gì thế? Có mùi vị gì à? (1)
Chỉ cần cho thêm một mồi lửa, đảm bảo họ sẽ trở ngược lại ôm châm hamburger trứng cho xem.
"Hơn nữa, tiết học này rất cần thiết à? Xin nghỉ có ảnh hưởng gì không?"
Đờ mời
Cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như tiết học buổi chiều cũng không có gì, có thể học bù nhai...
Các bạn học bị tẩy não thành công không ai nhận ra mình bị Thượng Quan Tỷ lừa.
Cậu quay đầu buông cây cột ra, sau đó quan sát từ trên xuống dưới.
Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Lúc trước, hình như cậu nghe nói mấy cây cột ở phương bắc có vị ngọt, không biết có thật hay không.
Thượng Quan Tỷ nói xong thì nhận lại năm đôi mắt to ngạc nhiên.
"Các cậu nói xem cây cột có vị ngọt không nhỉ?"
"Cậu đang suy nghĩ gì đấy? Cây cột còn có thể có vị chắc?"
Cây cột còn có vị nữa hả?
Nhóm du học sinh không theo kịp suy nghĩ của cậu, nghe được câu này lại mê mang nhìn qua cây cột.
"Có chứ! Cậu không nghe người phương bắc nói cây cột chỗ bọn họ đều có vị ngọt à?"
Thế là chủ đề của nhóm người thay đổi trong chớp mắt.
Thế là mấy người họ đều rất tò mò, nhìn xung quanh, thấy mọi người còn đang xếp hàng, lặng lẽ nhích lại gần cây cột lạnh buốt định liếm một cái nếm thử mùi vị.
"Thật hay giả đấy! Tớ chưa từng nghe cách nói này lần nào."
"Thật đó, mọi người muốn thử không?"
Một giây sau, mấy du học sinh tò mò vây quanh cây cột bình thường trước mặt.
Sáu người đồng loạt trợn tròn mắt, cảm nhận được sau khi đầu lưỡi tiếp xúc với cột sắt lập tức bị dính chặt, không có cách nào rút lại được.
Thượng Quan Tỷ :???
Cái đệch!
Sáu người vây thành một vòng tròn, một giây sau, đầu lưỡi cùng nhau dính chặt vào cột.
Họ cố giật mạnh đầu lưỡi ra thì cảm nhận được một vị ngọt rỉ sắt.
Sau đó, một cậu nhóc người Nga quốc đang đứng trong đội ngũ xếp hàng thấy bọn họ vây thành một vòng tròn, không biết đang làm gì bèn tò mò bước đến.
Lúc này, lòng tự trọng làm bọn họ cảm thấy rối ren.
Mà ra nông nỗi này.
Ai cũng lớn già đầu. Bọn họ không ngờ chỉ vì một phút tò mò.
Cuối cùng thì nên lên tiếng cầu cứu hay tự mình nghĩ cách đây?
Hóa ra cột sắt ở phương bắc ngọt thật và đây là lý do tại sao chúng ngọt!
Kết quả, nhóc thấy bọn họ đang liếm cột, còn tưởng có gì ngon lắm, cũng đến gần liếm thử một ngụm.
Mấy người họ vội vàng không kịp chuẩn bị nhìn thấy một màn này, cặp mắt trợn to, muốn ngăn cản nhưng đầu lưỡi bị dính vào cột, nói không nên lời.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhóc tiến đến trước mặt bọn, đứng dưới chân cột, dâng lên đầu lưỡi của mình.
Một giây sau, dường như Thượng Quan Tỷ dự cảm được điều gì đó, vội nhắm mắt. Tiếp theo, bên tai truyền đến tiếng khóc om sòm của cậu nhóc.
Âm thanh này lập thu hút nhóm khách đang xếp hàng trước quầy của Lâm Chu bên cạnh.
Ngay cả Lâm Chu cũng nghe thấy tiếng khóc, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về nơi tiếng khóc truyền đến.
Sau đó, cậu vừa nhìn sang đã bị dọa sợ ngây người.
Vụ gì đây trời!
Một vòng người vây quanh cây cột, đầu lưỡi đều bị dính vào đó!
"Trời đất ơi, họ đang làm cái gì thết"
"Đang yên đang lành, mọi người liếm cây cột làm gì! Mau lấy ít nước nóng lại đây!"
"Xem ra họ không phải người phương bắc. Năm nào cũng có người phương nam đến liếm cột rồi bị dính đầu lưỡi vào."
"Khỏi phải nói, chúng ta đều trải nghiệm rồi còn gì."
"Không biết cây cột có gì để mà liếm luôn ấy! Không chê đau lưỡi à!"
"Đến ăn kem quá lạnh dính vào miệng còn đau nữa là, nói chỉ đầu lưỡi dính vào cây cột sắt này."
Nhóm người Thượng Quan Tỷ nghe những người vây xem anh một câu, tôi một câu, không biết mặt họ đỏ bừng lên vì bị lạnh hay vì xấu hổ.
Nếu không phải đầu lưỡi còn đang đính vào cột, họ thật sự hận không thể che mặt chạy trốn.
Không lâu sau, có bác gái người phương bắc nhiệt tình cầm một gáo nước đến, cẩn thận tưới lên đầu lưỡi bọn họ.
Giải cứu bọn họ khỏi đó.
Lâm Chu vẫn đang làm hamburger trứng, không thể rời đi, không thì cậu thật sự muốn đi xem thử.
Tại sao họ lại liếm cột, có mùi vị gì à?
Lâm Chu nhìn cây cột cách cậu không xa, rơi vào trầm tư.
Thật sự liếm một chút sẽ bị dính chặt lưỡi vào ư?
Nhóm Thượng Quan Tỷ được cứu ra, không chịu nổi ôm mặt chạy té khói trước ánh mắt vây xem của người qua đường.
Còn cậu nhóc người Nga ăn đau thì được mẹ ôm vào lòng dỗ dành.
Mãi đến khi cách xa đám người, Thượng Quan Tỷ mới nói: "Thật ra, về trường học tiết kia cũng tốt, các cậu thấy thế nào?”
Những người còn lại nhìn cậu bằng ánh mắt oán giận.
Nếu không phải cậu đột nhiên tò mò cây cột có mùi vị gì, bọn họ cũng không liếm thử một ngụm!
Lâm Chu bị âm báo tin nhắn chấn động chợt bừng tỉnh, vội lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ liếm thử một ngụm.
Tò mò cái gì không được, tự dưng đi tò mò chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận