Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 777. Có vẻ lúc này là thời cơ tốt để bày quầy bán cơm tối! (1)



Chương 777. Có vẻ lúc này là thời cơ tốt để bày quầy bán cơm tối! (1)




Cảm nhận dòng người đông đúc, Lâm Chu lái xe ba bánh vào một ngõ nhỏ nào đó, chuẩn bị bày hàng bán.
Dù sao cậu cũng chả biết chỗ nào, cứ tìm bừa một vị trí là được.
Cậu nhìn xung quanh, trong ngõ nhỏ còn có quán cà phê.
Lâm Chu chuyển cơm xuống trước, sau đó trên xe hàng chỉ còn một thùng chân giò kho.
Chân giò kho được đun liên tục trên lửa nhỏ. Lúc này, vừa mở nắp, mùi thịt kho thơm nức mũi lan tỏa ra ngoài. Mùi thơm lan đi rất nhanh, chẳng mấy chốc, cả con đường tràn ngập mùi đồ ăn.
Nam sinh ngồi viết luận văn trong quán cà phê vốn đang nghiêm túc gõ bàn phím, đến mức không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Dù trường học đang trong kỳ nghỉ, nhưng cậu vẫn chưa viết xong luận văn. Về nhà chỗ nào cũng có chuyện, ồn ào muốn chết. Không bằng thừa dịp bạn học đều về nhà cả rồi, còn mình cậu ở lại trường học viết cho xong luận văn.
Thế nên, quán cà phê trong ngõ nhỏ đối diện trường trở thành địa điểm tốt cho cậu viết luận văn. Nơi đó vừa yên tĩnh vừa thoải mái, mùi cà phê có thể giúp cậu yên tĩnh suy nghĩ.
Chỉ là, sao hôm nay mùi cà phê hơi là lạ nhỉ?
Nam sinh ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã sập tối, trong ngõ nhỏ vốn vắng vẻ, hôm nay đột nhiên nhiều thêm một quầy hàng?
Nam sinh cẩn thận ngửi thử, ngờ ngợ mùi thơm nồng đậm cậu vừa ngửi được chính là truyền đến từ quầy hàng này.
Ban đầu, cậu không cảm thấy đói bụng, sau khi ngửi mùi đồ ăn đầy sức cám dỗ này, cái bụng vốn không hề đói của cậu bắt đầu sôi lên ùng ục.
Mùi thơm này thật sự làm người ta cồn cào.
Nam sinh muốn tập trung viết luận văn, lại phát hiện mình thế nào cũng không tập trung được.
Đầu óc cậu toàn là ý nghĩ muốn ăn cơm.
Cậu cầm cự một lúc, rốt cuộc không chống đỡ nổi mùi đồ ăn thơm phức này nữa.
Nam sinh nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ, hình như cũng tới giờ cơm rồi. Thế là cậu đặt máy tính và cặp sách tại chỗ, quay người cầm điện thoại bước ra khỏi quán cà phê.
Cậu muốn xem thử quầy hàng này bán món gì mà mùi lại thơm như thế!
Cậu vừa ra khỏi quán cà phê đã ngửi được mùi thơm còn nồng hơn gấp mấy lần. Nước kho vốn đã thơm nồng, cộng thêm chân giò được đun trong thời gian dài nên toàn bộ mùi vị của tủy xương và thịt đều hòa vào trong nước canh.
Càng nhích lại gần, mùi thơm càng sực nức hơn.
Đến khi cậu đi tới trước quầy hàng, một nồi chân giò kho đang bốc khói nghi ngút, sủi bọt sùng sục xuất hiện ngay trước mắt cậu.
Nam sinh vô thức sờ lên khóe môi của mình
Không chảy nước miếng, đỡ quá!
“Ông chủ, cơm chân giò kho bán thế nào?”
Nam sinh mải mê nhìn chăm chú vào nồi chân giò heo phía trước.
Trước mặt là chân giò heo, quẩn quanh chóp mũi cũng là mùi thơm chân giò heo, bây giờ cậu chỉ muốn mua một phần ăn thử!
“30 tệ một phần.”
“Có bắp giò, có cơm, có rau, còn có chả bì nữa.”
Lâm Chu giới thiệu sơ lược những nguyên liệu có thể thấy trên quầy hàng cho khách hàng đầu tiên.
“Lấy cho tôi một phần đi!”
Đối với chân giò heo trông ngon lành cành đào trong nồi, giá 30 tệ một phần không có gì đáng nói.
Lâm Chu đáp lời, cầm hộp đóng gói hình tròn trên xe hàng, trước tiên là xới cơm đệm dưới đáy bát rồi đặt cạnh thớt gỗ.
Sau đó, cậu dùng muôi vớt bắp giò hoàn chỉnh trong nồi ra, cắt xuống một miếng rồi thái thành những lát nhỏ đặt lên cơm. Tiếp theo cậu lại cắt thêm vài miếng chả bì heo, gắp một đũa cải thìa bày lên trên.
Cuối cùng là múc một muôi nước kho - linh hồn của món ăn.
Thế là hoàn thành một phần cơm chân giò kho.
“À mà, thêm móng heo thì giá thế nào?”
Nam sinh chờ một lúc, thấy trong nồi ngoài bắp giò còn có móng heo, lập tức thèm thuồng.
So với bắp giò lớn ngon miệng, dường như móng heo dễ gặm hơn, không dám tưởng tượng khi cầm cái móng heo này trong tay rồi gặm, cậu sẽ thích thú thế nào.
Gần đây, trường học đang trong kỳ nghỉ đông, không có nhiều thứ để ăn.
Toàn là những món rất chán.
Cậu cũng ngán đồ ăn bên ngoài gần trường.
Hiếm khi gặp được quầy hàng ven đường bán đồ tươi, trông còn ngon như vậy, nam sinh không nhịn nổi.
“Móng heo 25 tệ một cái.”
“Lấy tôi một cái.”
Xa xỉ một phen, đối diện với cả nồi lớn bắp giò, móng heo lớn thế này, đổi thành ai cũng không kìm được đâu!
Nam sinh nhanh chóng lấy điện thoại ra thanh toán 55 tệ.
Sau đó, cậu nhận được một phần cơm chân giò kho có thêm móng heo đầy tràn, trông rất hấp dẫn.
“Cảm ơn ông chủ.”
Sự chú ý của nam sinh đều đặt hết vào cơm chân giò kho, không hề để ý tới Lâm Chu. Cậu thanh toán tiền, cầm cơm chân giò kho xong thì đi về quán cà phê.
Quầy hàng của Lâm Chu không có chỗ ngồi, nam sinh cầm cơm chân giò kho quay lại quán cà phê thu dọn đồ. Mùi đồ ăn thơm phức lan tỏa ngay khi cậu bước vào quán cà phê. Hết chương 777.



Bạn cần đăng nhập để bình luận