Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 841. Ắt hẳn cũng là ý trời!



Chương 841. Ắt hẳn cũng là ý trời!




Bọn họ cũng rục rịch muốn thử.
“Ông chủ Lâm, đập gà ăn mày này có tốn sức không?”
Trải qua mấy ngày bày quầy hàng, hành động mua gà ăn mày đập tại chỗ đã trở thành hạng mục mà các khách du lịch phải chơi.
Nghe thấy lời nói của khách hàng ruột, Lâm Chu đã biết anh ta suy nghĩ cái gì, lấy một con gà ăn mày chưa đập đưa cho anh ta...
“Anh có thể tự mình thử xem.”
“Ai nha, nếu đập không vỡ thì ngại biết mấy!”
Khách hàng ruột bề ngoài nói như vậy, nhưng động tác trên tay không ngừng, rất nhanh nhận lấy gà ăn mày ông chủ Lâm đưa qua.
Sau đó bàn tay to vung lên muốn biểu diễn.
“Hiện tại, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tôi, tôi xin biểu diễn cho mọi người xem nắm tay đập vỡ tảng đá lớn!”
Lâm Chu nhìn dáng vẻ người này giỏi giao lưu như thế, chứng xấu hổ thay người khác lại tái phát.
Kết quả mấy khách hàng xếp hàng còn cực kỳ phối hợp, ai nấy cũng reo hò vỗ tay, chừa ra một khoảng trống.
Hiệu quả giải trí được kéo đầy.
Dường như Lâm Chu đã dự đoán được chuyện kế tiếp, bèn cúi đầu bận việc của mình.
Sau đó một quyền nện xuống, khách hàng ruột nhất thời phát ra tiếng hét thảm.
Biểu diễn đến đây là chấm dứt.
Chung quanh nhất thời vang lên từng đợt âm thanh thổn thức.
“Lại thêm một người.”
“Tính ra nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có ai khiêu chiến thành công không.”
“Mỗi ngày tôi đều ở đây, không ai một quyền đập vỡ cả, nhưng đập hoài thì sẽ vỡ.”
“Cái đó không tính, phải giống với ông chủ Lâm, một quyền đập vỡ mới tính.”
“Tính ra sức lực của ông chủ Lâm thật lớn!”
“Trước đó khi không biết chủ quán gà ăn mày là ông chủ Lâm chỉ cảm thấy sức lực lớn, hiện tại sau khi biết là ông chủ Lâm, tôi lại có cảm giác rất bình thường, ai có thể hiểu chứ!”
“Theo lý, ông chủ Lâm luôn bày quầy hàng, sức lực nhất định lớn.”
“Ông chủ Lâm, con chó nhỏ anh mới nuôi đâu, xem trên mạng có khách hàng hình dung rất thú vị, sao không dẫn theo thế? Nếu dẫn theo Cơm Nắm, chúng tôi khẳng định có thể nhận ra là ông chủ Lâm!”
Lâm Chu nghe lời này, nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc.
Các anh đã nói ra nguyên nhân rồi, còn hỏi tôi làm gì!
Có thể là ánh mắt Lâm Chu quá mức thẳng thắn.
Khách hàng đột nhiên hiểu được ý tứ mà cậu chưa nói ra.
Lúng túng ho hai tiếng.
“À ông chủ Lâm, tôi muốn đóng gói gà ăn mày.”
Lâm Chu gật đầu, đóng gói gà ăn mày.
Mấy khách hàng trước đó đã lấy được gà ăn mày, chụp ảnh xong, cũng bắt đầu ăn.
Chụp ảnh xong đương nhiên là đăng vào trong nhóm.
Dù sao người đi đến Cáp Nhĩ Tân cũng là số ít.
Tấm ảnh này vừa truyền về, nhất thời khiến mọi người thèm đến điên cuồng nuốt nước miếng.
“Hu hu hu, thèm quá, đáng tiếc ở ngoài không có bán gà ăn mày, không đi Cáp Nhĩ Tân được, rốt cuộc Giang Đông ở đâu có bán gà ăn mày vậy!”
“Thèm muốn chết, bề ngoài của gà ăn mày này thật mê người, da gà vàng óng, chắc không phải là dùng gà bản địa, gà ta mà nhà tôi nuôi làm gà luộc, da gà chính là màu sắc này.”
“Nhìn là thấy thơm rồi, khó trách gà ăn mày nổi tiếng như vậy, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn.”
“Ngon thật đó, thịt gà vừa mềm vừa tươi, không chỉ ngửi thơm, mấu chốt là ăn thịt gà còn có thể ăn ra mùi thơm của lá sen, cũng không biết ông chủ Lâm dùng rượu gì, trong thịt còn mang theo chút mùi thơm của rượu.”
“A a a, lúc không ăn được thì muốn xem thử ông chủ Lâm làm gà ăn mày như thế nào, xem được rồi thì lại thèm, đáng ghét!”
“Thèm chết tôi, tôi nguyền rủa mấy người “đầu độc” tôi ăn mì ăn liền không có gói gia vị!”
“...”
Nhìn dáng vẻ đồng bọn phát điên trong nhóm, mấy khách hàng ăn được, nhất thời cảm thấy gà ăn mày trong tay càng thơm!
Lâm Chu bày quầy hàng thời gian dài.
Cho dù những khách hàng ruột Giang Đông mua được gà ăn mày ăn xong rồi, cũng không nỡ đi, còn ở lại trước quầy hàng tìm Lâm Chu nói chuyện phiếm.
Dù sao đã lâu không gặp ông chủ Lâm, bỏ qua lần này, lần tiếp theo cũng không biết khi nào mới có thể gặp.
Thẳng đến khi Lâm Chu dọn quầy, những khách hàng ruột mới lưu luyến không rời tạm biệt Lâm Chu.
“Ông chủ Lâm, bọn tôi sẽ còn gặp lại anh!”
“Ông chủ Lâm tôi sẽ nhớ anh!”
“Ông chủ Lâm, tuần sau gặp, tôi nhất định sẽ tìm được anh!”
“Ông chủ Lâm...”
Lâm Chu nghe lời nói của mọi người, trong nháy mắt cậu còn tưởng rằng đã về tới Giang Đông.
Mỗi tuần đều chơi trò trốn tìm với đám khách hàng ruột này, chơi trò anh trốn tôi tìm, anh chạy tôi đuổi.
Lâm Chu cười vẫy tay, rồi quay đầu rời khỏi.
Sau đó các khách hàng ruột nhìn bóng dáng của ông chủ Lâm, nghi hoặc nói: “Có phải ông chủ Lâm đen hơn lúc vừa tới buổi sáng không vậy, tôi thấy hòa thành một thể với đêm tối luôn, không nhìn thấy đôi mắt của anh ấy.”
“Bị hun đen rồi nhỉ, không thấy rõ ngũ quan gì hết.” Hết chương 841.



Bạn cần đăng nhập để bình luận