Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 142: Bỏ sự thật qua một bên không nói, lẽ nào miếng gà rán này không sai à? (2)

Chương 142: Bỏ sự thật qua một bên không nói, lẽ nào miếng gà rán này không sai à? (2)Chương 142: Bỏ sự thật qua một bên không nói, lẽ nào miếng gà rán này không sai à? (2)
Anh trai shipper bày ra vẻ mặt làm sao anh biết, khiếp sợ nhìn mấy người nói chuyện.
Trước mặt mấy khách hàng bày gà rán và bia, ngồi ở ven đường trên bậc thang ngắm bóng đêm, hết sức mãn nguyện.
Nhìn anh trai shipper mà trên mặt toàn là ý cười.
"Hở?"
Lâm Chu nghe nói như thế, nhìn anh trai shipper đầy khiếp sợ.
Khá lắm thanh niên, gan to tày trời quá nhỉ?
"Ông chủ mau cứu đứa nhỏ này đi, khách hàng không ăn được gà rán sẽ giết tôi đó!"
Anh trai biến tướng thừa nhận đúng là mình đã ăn hết gà rán của khách hàng.
Hiện tại gà rán bán hết rồi, anh lấy cái gì đưa qua cho khách đây!
"Lúc anh mua còn có, nhưng bây giờ thì hết sạch, đều bị người khác mua hết rồi."
Anh thật sự hối hận, sớm biết rằng gà rán ăn ngon như vậy, lúc mua cho khách hàng chắc chắn anh sẽ mua cho mình một phần luôn.
Anh trai shipper đang ôm Lâm Chu khóc, muốn cầu một phần gà rán.
Vị khách hàng đang ở nhà kia cũng thông qua các khách hàng trước quầy hàng ở hiện trường biết được gà rán đã bán xong.
Như vậy anh sẽ không động đến gà rán của khách.
Lâm Chu bất đắc dĩ đỡ trán.
Không phải hối hận vì ăn gà rán, mà là hối hận không mua nhiều thêm mấy phần.
Anh trai hèn mọn cầu gà rán tại đường.
Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận.
"Có ai bán cho tôi một phần gà rán không, tôi ra giá gấp đôi!"
Khách hàng nơi này mua cũng không nhiều, có người thậm chí cũng chỉ mua được một cái đùi gà, đều không nỡ bán ra cho người khác, cho dù tăng giá cũng chẳng hề muốn bán.
"Anh hỏi chủ nhóm xem sao, chủ nhóm mua nhiều nhất, tận 800 tệ gà rán lận."
Cao Gia Chí bên cạnh thấy anh trai shipper đều sắp gấp đến phát khóc, tốt bụng nhắc nhở.
Không thì nào đến mức rơi vào tình huống như vậy.
Anh trai shipper nghe vậy, nháy hai mắt ướt át lập tức nhìn Cao Gia Chí.
Ăn đến cuối cùng một ngụm rượu cũng không uống, chỉ ôm gà rán gặm cũng vẫn chưa ăn xong.
Phương Tuấn nhận được tin tức, nói bên kia vẫn còn có nhiều, bảo anh trai shipper tới lấy.
"Cảm ơn cảm ơn!"
Cao Gia Chí nhìn anh trai shipper còn nhỏ hơn mình, động lòng trắc ẩn.
Cậu và các bạn đều đã ăn cơm tối rồi, lại uống một bụng rượu, dù 800 tệ gà rán ăn ngon thật thì bốn năm người cũng ăn không hết.
"Để tôi giúp anh hỏi một chút."
Đang tuyệt vọng rồi lại có hi vọng, hai mắt anh trai shipper đều sáng như đèn pha, hỏi rõ địa chỉ quán bar rồi lập tức chạy tới.
Vẫn còn bớt thời giờ nhắn tin cho khách hàng bảo anh cố chờ một lát, sắp lấy được găng tay đến nơi rồi. Anh trai shipper đi rồi, khách hàng trước quầy hàng của Lâm Chu cũng đều cười không ngừng.
"Trước đây lướt mạng thấy có nhân viên giao đồ ăn lấy hàng nhìn thấy thức ăn ngon quá, bèn hỏi khách hàng có thể ăn một miếng hay không, tôi còn tưởng đó chỉ là trò đùa thôi, ai dè còn có thể thấy phiên bản chân thực như vậy."
"Sợ là anh trai đó đang nghĩ, đều do gà rán quá thơm rồi!"
"Ha ha ha ha, không đủ ăn, chẳng bõ miệng gì cả. Mai ông chủ Lâm chuẩn bị nhiều hơn nhé. Có mỗi tí gà rán thế này, chúng tôi còn chẳng đủ chia."
Lâm Chu cũng lần đầu thấy thao tác như vậy.
"Ăn ngon thế thật á?"
Lâm Chu nhìn anh trai shipper ăn gà rán của khách và các khách hàng đêm hôm khuya khoắt rồi mà vẫn phải chạy tới trước quầy hàng mua gà rán, lần đầu hoài nghi thức ăn cậu làm thật sự ăn ngon như vậy sao?
Cậu nghĩ thế, cũng trưng ra vẻ mặt như vậy.
Các khách hàng cũ bên cạnh thấy ánh mắt hoài nghi của Lâm Chu, lập tức tràn đầy tinh thần.
"Trời ạ! Chẳng lẽ ông chủ không biết thức ăn mình làm ăn ngon đến cỡ nào đấy à?"
"Món bánh bao trước đó không nói, đúng là chấp hết tất cả mặt hàng bánh bao có thể mua được luôn. Bánh bao nhà ai vừa mềm mại lại dai dẻo chứ. Chỉ riêng lớp vỏ bánh bao kia là tôi cảm thấy cũng đã vô địch thiên hạ rồi. Vị của nhân bánh bao cũng ngon cực kỳ, đều có nét riêng. Trời ạ. Thôi đừng! Chỉ nghĩ đến thôi là tôi thấy thèm lắm rồi. Ông chủ ơi, anh thật sự không định bán bánh bao nữa à?”"
"Tôi cảm thấy gà rán ăn ngon hơn. Gà rán gạch cua tuyệt nhất, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến gà rán còn có thể ăn như thế đấy. Ông chủ anh thực sự là không tiếc tiền mà, tôi vừa mới cắn một phát thôi cũng có thể ăn được thịt cua bên ngoài gà rán. Òa, thơm thật."
"Chỉ khi ăn xong gà rán ông chủ Lâm làm tôi mới biết trước đây tôi toàn ăn phải mấy thứ rác rưởi gì, thịt gà mới mẻ khi rán lên còn có nước! Tươi mới thật sự!"
Mỗi ngày Lâm Chu ăn cơm mình làm, đã quen với kỹ năng nấu nướng max cấp mà hệ thống cung cấp, thời gian lâu dài cũng miễn dịch, không cách nào nhìn thẳng vào tài nấu nướng của mình.
Nhưng các khách hàng không hay ăn đồ ngon như vậy lại không thể bình tĩnh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận