Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 220: Thơm tới như vậy, ai nhịn được chứ! Chó còn không nhịn được! (1)

Chương 220: Thơm tới như vậy, ai nhịn được chứ! Chó còn không nhịn được! (1)Chương 220: Thơm tới như vậy, ai nhịn được chứ! Chó còn không nhịn được! (1)
Lâm Chu đeo khẩu trang, che mất biểu cảm cạn lời
Nhưng dù vẻ mặt câm nín của cậu bây giờ bị che đi rồi, lại vẫn có thể nhận ra qua ánh mắt.
Tuy khách hàng ruột cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố ý làm ra vẻ ngượng ngùng nũng nịu.
Chẳng may ông chủ Lâm không chịu đựng nổi, bán cho anh ta thêm chút cá để đuổi anh ta đi thì cũng đáng giá mà.
Lâm Chu: "..."
"Bây giờ đông khách thế này, anh hỏi thử người phía sau xem không giới hạn số lượng có được không."
Lâm Chu bị mấy khách hàng quấy nhiễu đến sợ, đã tìm được phương án giải quyết tốt nhất.
Đó chính là chuyển dời mâu thuẫn.
"Vậy mỗi loại lấy nửa cân đi."
Đẳng nào thì cậu bán cho ai cũng là bán, chỉ cần tất cả mọi người vui thì cậu không sao cả.
Nếu anh ta không sợ bị đánh hội đồng thì còn có khả năng.
Cái này còn phải hỏi à?
Khách hàng ruột vừa nghe thấy lời này thì mặt cau mày có.
Ông chủ Lâm học xấu rồi!
Cá chỉ có bấy nhiêu đây, nếu không giới hạn số lượng, để anh ta mua hết thì cậu giải thích cho khách còn xếp hàng phía sau thế nào. Cứ để mấy khách hàng tự mình thương lượng với nhau đi.
Mấy khách hàng ruột mua xong cá cũng không vội đi, đứng ở bên cạnh mở ra ăn luôn.
Cá xông khói và cá kho cơm rượu đều có thể đóng gói, nhìn là biết đồ ăn nguội.
Cá bột chiên nóng hổi mới ra lò chắc chắn phải mua xong ăn luôn!
Khách hàng ruột căn cứ tiêu chuẩn giới hạn mua cao nhất để chọn mua.
Lâm Chu nhìn thấy thì bất đắc dĩ dặn dò: "Người anh em, đồ mới ra lò mà, anh ăn chậm thôi."
Thịt cá bên trong còn nóng hơn vỏ ngoài.
Một khách hàng ruột không chú ý, lập tức bị nóng đến giậm chân.
Cá bột chiên giòn thơm ngào ngạt, hơi nóng nghỉ ngút, cảm giác hơi bỏng miệng. Vừa cắn một miếng là có thể nghe được tiếng răng rắc xốp giòn rõ ràng của món chiên, cực kỳ bắt tai.
"Shh- Ông chủ Lâm không biết gì về kỹ thuật nấu nướng của mình đúng không. Thơm thế này cơ mà, làm gì có ai nhịn được! Chó còn không nhịn được!"
"Tôi cũng phải có bản lĩnh cấm được nó thì mới thành vấn đề."
"Cho chó ăn mấy thứ này không sao chứ?"
Từ lúc Đại Bảo đến đây đã ăn không ít cá bột chiên rồi.
Mấy khách hàng này đúng là khá thích Đại Bảo, ai mua cá cũng đút cho Đại Bảo ngồi chôm hổm trước quầy hàng một ít.
Lâm Chu chưa từng nuôi chó, nhưng thấy Đại Bảo ăn cả cá chiên vẫn khá là lo lắng.
Lâm Chu nghe vậy theo bản năng cúi đầu nhìn Đại Bảo bên cạnh, gần như lúc nào cũng có người đút cho nó.
Cao Gia Chí cũng rất tuyệt vọng.
Cậu ta tới sớm, đã ăn sạch một gói cá chiên to đùng rồi.
Đại Bảo vừa đến là không muốn đi nữa, cậu ta cũng không đi được, chỉ có thể ở bên cạnh trông coi.
Thấy vẻ mặt Đại Bảo ăn đến thỏa mãn, trông không giống như có vấn đề gì, lúc nào về dẫn nó đi bệnh viện thú y một chuyến vậy.
Nó ăn tạp quá rồi.
May mà không phải chó con, không thì cậu ta đương nhiên không cho nó ăn.
Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, mấy khách hàng xếp hàng mua được cá chiên nào đợi nổi đến lúc xách cá về nhà để ăn, vừa vào tay là bắt đầu ăn luôn rồi.
Cá bột chiên nhỏ cỡ bàn tay, vào đến miệng là vị tươi ngon của thịt cá lập tức hiển hiện rõ ràng. Lớp vỏ bột bên ngoài được chiên xốp giòn thơm nức, cắn tới thịt cá bên trong thì trơn mềm tươi ngon, ăn vào không khác thịt cá hấp gì cả.
Bởi vì là đồ chiên nên khi nhấm nháp trong miệng còn beo béo mùi dầu.
Chiên đến ngoài giòn trong mềm.
Nếu muốn ăn thịt cá giòn hơn thì có thể bỏ vào chảo chiên lại lần nữa, chiên đến khi xương cá cũng giòn tan thì không cần bận tâm đến xương làm gì nữa, nhai ăn cả luôn.
Căn cứ khẩu vị của khách hàng, Lâm Chu làm ra hai vị cá chiên tại chỗ.
Khiến mấy khách hàng vốn không quá thích ăn cá cũng rất kinh ngạc.
Ngày thường bọn họ hiếm khi ăn kiểu chế biến cá tại chỗ như vậy.
Cá mà họ thường ăn đều được làm thành món.
Ví dụ mấy món như canh cá trích đậu hũ, cá nấu chua, cá hấp và vân vân.
Rất hiếm khi được ăn cá bột chiên thơm nức thế này, lại còn dùng cá bột tự nhiên nữa chứ, hương vị cực kỳ ngon, tuyệt vời đến mức không phân biệt được cao thấp so với món gà rán trước đó.
Còn cá kho cơm rượu và cá xông khói thì không phải là đồ ăn bản địa thành phố Giang Đông, bọn họ chỉ từng nhìn thấy trên mạng, rất nhiều người chưa ăn bao giờ. Cho nên khi bọn họ nếm mấy món này, vị ngon chưa từng có kia thật sự khiến bọn họ nảy sinh nhận thức mới về cá.
Thì ra có nhiều cách nấu cá như vậy à!
Mỗi kiểu ăn vào trong miệng đều có các loại vị ngon khác nhau.
Sau khi càng ngày càng nhiều khách hàng ruột mua được cá, món ăn trên quầy hàng của Lâm Chu cũng đang giảm bớt từng chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận