Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 466: Đây là ngôi sao nào thế?

Chương 466: Đây là ngôi sao nào thế?Chương 466: Đây là ngôi sao nào thế?
Thật ra công thức nấu trứng trà không khác so với công thức kho thịt, chỉ là nguyên liệu ngũ vị hương của trứng trà không phải là phương pháp kho thịt tốt nhất, nhưng vẫn có thể sử dụng, dùng chan lên cơm ăn hoàn toàn không thành vấn đề.
Thật ra Lâm Chu không cho nhiều muối vào cốt trà, bởi vì trứng trà cần ngâm mới có mùi vị, nếu nhiều muối, còn có cả muối trong xì dầu, trứng ngâm lâu trong đó sẽ mặn.
Cho nên cốt trà không mặn, trái lại còn rất thơm.
Ngay cả gia vị, Lâm Chu cũng bọc trong lưới lọc để nấu.
Vừa sạch, lại không có cặn.
Gia vị dịu nhẹ lại tươi ngọt, dùng để nhúng trứng trà vào ăn hoặc trộn cơm đều thơm ngon vô cùng.
Người nhà này đúng là biết ăn.
Lâm Chu gật đầu, lại múc thêm ít cốt trà vào túi, bỏ vào một túi mới rồi đưa qua, phòng ngừa túi bị rách vì quá nặng.
"Cậu trai trẻ kia có lai lịch thế nào? Sao con lại kích động như vậy?"
Lâm Chu bán xong đơn cho hai ba con họ Vương, ôm thùng giữ nhiệt tiếp tục bước đi trong xe.
"Ba, con chia cho ba thêm mấy quả này, hai quả sao ba đủ ăn được, ông chủ Lâm chỉ bày quầy bán hàng một chỗ trong vòng một tuần, tuần sau không ăn được nữa đâu, nhân cơ hội này, nhất định phải ăn thỏa thích mới được."
Đích thân trải nghiệm, mua được món ngon ông chủ Lâm chế biến, Vương Tử Minh ôm trứng trà, tâm trạng cực kỳ tốt.
Vừa đi vừa rao bán.
Vương Phú Quý nhìn con trai trước sau bày ra hai nét mặt khác nhau, cẩn thận đi đến trước mặt con trai hỏi.
"Còn ai muốn mua trứng trà không?"
Tuy nghe nói 10 tệ một quả trứng trà, cảm thấy rất đắt, nhưng nghĩ đến đó là ngôi sao, nghĩ kiểu gì cũng phải mở mang kiến thức đôi chút, nên có không ít người bỏ tiền ra mua thử.
Hành khách ngồi phía sau nghe cuộc trò chuyện của hai người họ cũng hết sức tò mò, lặng lẽ vểnh tai lên nghe trộm.
Nhờ Vương Tử Minh quảng cáo, hành khách trên xe còn tưởng đây là ngôi sao nào đó đang bán trứng trà.
Chẳng phải chỉ bán trứng trà ngon tí thôi à, cần gì phải long trọng đến vậy!
Trên mạng lan truyền rất có thể ông chủ Lâm có thân phận không tầm thường, vô cùng giàu có, tuy cách bày quây bán hàng hơi quê, những vẫn có rất nhiều nhân vật lớn ghé qua ăn.
Trước đó, Vương Phú Quý đã kể chuyện mình mua trứng trà cho con trai nghe.
Vương Tử Minh sợ đến mức suýt làm rớt trứng trà trong tay.
Lâm Chu vội vàng gói trứng trà cho khách hàng.
Vậy mà ba anh lại báo cảnh sát bắt ông chủ Lâm.
"Cậu còn bao nhiêu trứng trà, tôi mua hết để bồi thường thay ba tôi."
Anh bật dậy, đi đến trước mặt Lâm Chu, lần nữa nói xin lỗi với vẻ mặt áy náy.
Cả người Vương Tử Minh đều không được khỏe.
Trời đất ơil
"Ông chủ Lâm, thật ngại quá, thật sự xin lỗi, ba tôi chỉ là ông già nhà quê nên không nhận ra cậu, không cố ý báo cảnh sát đâu, bình thường tính ông ấy cố chấp nên hay đắc tội với người ta, tôi mới biết ông ấy lại báo cảnh sát bắt cậu, thật sự ngại quái" Nếu để fans của ông chủ Lâm biết, chẳng phải ba anh sẽ bị cư dân mạng chỉ trích à?
Lâm Chu bị dáng vẻ hoảng hốt của Vương Tử Minh làm cho dở khóc dở cười.
"Không sao không sao, sau đó ông bác cũng mua ủng hộ tôi mà, chỉ là lúc đầu chưa biết mùi vị của trứng trà nên hơi hiểu lầm, hiểu lâm đã được giải quyết tại chỗ, anh đừng để trong lòng."
Bày quầy bán hàng lâu như vậy, mỗi ngày Lâm Chu đều gặp đủ kiểu người, đã sớm biết không phải khách hàng nào cũng dễ nói chuyện.
Người chê đắt, muốn chiếm hời, còn có người gây chuyện, cậu đều từng gặp qua.
Cậu vẫn có ít năng lực giải quyết mấy vấn đề này.
Chuyện không tạo thành ảnh hưởng cho cậu, cậu sẽ cũng không để trong lòng.
Giống ông bác vừa biết mình hiểu lầm thì nói xin lỗi ngay là tốt lắm rồi.
"Hơn nữa, ăn quá nhiều trứng gà cũng không tốt, tôi còn phải buôn bán nữa, để lại ít cho những người còn lại."
Vương Tử Minh nghe Lâm Chu nói vậy thì yên tâm mỉm cười.
Không ngờ ông chủ Lâm có nhiều khách hàng lại không hề phách lối, còn dễ nói chuyện.
"Hây, đâu phải ngày nào cũng ăn như thế, tay nghề của ông chủ Lâm quả đúng như lời đồn, tôi chưa từng ăn trứng trà nào thơm như vậy!"
Lâm Chu bán xong trứng trà thì xuống xe, Vương Tử Minh với ba anh tiếp tục đi xe tuyến về thôn.
Vương Phú Quý nhìn con trai ôm điện thoại cười ngây ngô, đúng là không nỡ nhìn thẳng.
Không hiểu nổi thế hệ bây giờ.
"Không phải là tay nghề tốt chút thôi à, cũng không biết con kích động cái gì."
Vương Phú Quý cảm thấy con trai không kiến thức, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau khi Vương Tử Minh nghe thấy thì lập tức trừng mắt.
"Đây là dễ ăn một chút à? Ăn không ngon thì ba có chịu chỉ 10 tệ mua quả trứng trà không?"
Vương Tử Minh không thể hiểu nổi ba mình có đức hạnh gì, lúc nghe quả trứng trà 10 tệ thì thẳng thừng báo cảnh sát, kết quả nếm được mùi vị, lại cam tâm tình nguyện bỏ tiên mua, như thế vẫn chưa đủ chứng minh trứng trà ngon hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận