Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 757: Khác biệt giữa dùng tâm và không dùng tâm (2)

Chương 757: Khác biệt giữa dùng tâm và không dùng tâm (2)Chương 757: Khác biệt giữa dùng tâm và không dùng tâm (2)
Khi nhìn thấy khách hàng ruột vạn dặm xa xôi đến tìm cậu chỉ vì ăn món do cậu làm, Lâm Chu rất cảm động.
Đối với khách hàng xa lạ, đặc biệt là vùng núi này.
Ngay cả người quen biết cậu đều không có.
Làm ăn đơn thuần, bán được một đơn thì giá trị cảm xúc cậu có được càng cao.
Hơn nữa còn có cảm giác thành tựu.
Lâm Chu lặng lẽ tổng kết ở trong lòng, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía ông cụ.
Ông cụ cầm bánh mè cảm nhận độ nóng trong tay, hơi đắn đo.
Ông ấy vốn muốn mua cho cháu trai, mấy hôm nay cháu trai hơi khó chịu, nên mua chút đồ ăn mới cho đứa trẻ nếm thử.
Ví dụ như Tứ Xuyên, người nơi đó từ trẻ đến già đều thích ăn cay.
Hương vị của bánh mè xốp mỡ càng ẩn sâu hơn, hương vị của bánh mè mặt ngoài có nhân thì nồng nặc.
Ông cụ không nhịn được cắn một miếng dưới tầm mắt của Lâm Chu.
Có thể thu hút khách hàng thèm ăn hơn.
Lâm Chu ngửi, cảm thấy mùi vị hơi giống đồ nướng.
Thật ra đây cũng là suy nghĩ lại của Lâm Chu, đến nơi khác nhau, mỗi một nơi, khẩu vị của người ta đều không giống nhau.
Nhưng bây giờ bản thân ông ấy lại thèm trước.
Làm nhiệm vụ đã thể hiện ra sự khác biệt giữa dùng tâm và không dùng tâm.
Nhìn xem, hiện tại cậu thêm dầu mỡ lên trên mặt bánh mè, sau đó nướng lên, vừa nhìn đã biết là khẩu vị người bản xứ sẽ thích rồi.
Hiện tại, đã bán ra được hai cái bánh mà.
Bánh mè xốp mỡ quá thanh đạm, có thể không phù hợp với khẩu vị của người nơi đó.
"Ơ, cái này..."
Trước đó, Lâm Chu không suy nghĩ nhiều đến vậy.
Hiện tại có hứng thú nên bắt đầu suy tính nhiều hơn.
Có hứng thú rồi, tất nhiên sẽ chú ý đến nhiều hơn.
Lâm Chu nhìn ông cụ thử một miếng, biểu cảm khiếp sợ đến mức không thốt nên lời, cười đến híp cả mắt.
Ánh mắt nhìn Lâm Chu như nhìn người hiếm thấy.
"Ngon đấy, rất vừa vặn!"
Bản thân Lâm Chu ăn thấy ngon, cũng không biết khách hàng phản hồi thế nào.
Đây là thành quả lần đầu cậu thoát ly thực đơn hệ thống đưa ra, sửa đổi lại đôi chút.
Ông cụ kích động vỗ đùi, mắt trợn to như chuông đồng.
"Mùi vị thế nào?"
Khiến Lâm Chu nhìn đến vui vẻ.
"Cậu nhóc có tay nghề này, không ra ngoài xông pha, ở trong núi này ngoại trừ đám già bọn tôi thì không còn ai khác, nghĩ không ra đó."
Ông cụ quả thực là nghĩ không ra, ánh mắt tò mò nhìn về phía Lâm Chu.
Không ngờ trong núi cũng có thể ăn được món ngon đến vậy. Ông ấy sống hơn nửa đời người cũng chưa từng ăn qua món ngon như vậy.
Đúng là không thể tin.
Càng ăn càng hận rèn sắt không thành thép.
Có thực lực như vậy, tại sao không ra ngoài kiếm tiền, còn trẻ như vậy, chính là lúc tiến tới.
Có phải đã chịu ấm ức gì ở bên ngoài hay không?
Lúc ăn bánh mè, suy nghĩ trong đầu của ông cụ xoay chuyển, có đến mấy suy nghĩ.
"Tôi bày quầy bán hàng là sở thích, trước đây bày quầy ở thành phố lớn, mỗi tuần đều đổi chỗ."
Dường như ông cụ chưa nghe thấy chuyện mới lạ như vậy.
Trong nhận thức của ông ấy, suy nghĩ của người bày quầy bán hàng chính là bày quầy ở một chỗ trước, tích góp khách hàng, sau đó kiếm tiền, đổi cửa tiệm, như vậy thì có thể làm được lâu dài.
Chưa từng nghe qua còn có người thích bày quầy khắp nơi, còn một tuần đổi sang một nơi khác.
"Vậy làm ăn được không?”
Ông cụ rất tò mò.
Lâm Chu cười mà không nói gì, đột nhiên hỏi: "Ngon không, cần tiếp không?”
Ông cụ không phản ứng kịp, gật đầu theo bản năng, ngon như vậy, chắc chắn là phải mua cho cháu trai ông ấy rồi.
Sau đó nhìn nụ cười của Lâm Chu, ông ấy mới phản ứng được là có ý gì.
Bất đắc dĩ lắc đầu.
Là ông ấy nghĩ nhiều rồi, tay nghề tốt như vậy đi đâu mà không làm ăn được.
Không phục không được, bây giờ người trẻ tuổi đúng là rất giỏi.
Ông cụ lại mua thêm hai bánh mè nhân mỡ cay, rồi trả 3 tệ.
Mùi vị này giá tiền này khiến ông cụ trả tiền rất thoải mái.
Bởi vì giá cả không đắt, mùi vị rất nông đậm.
Mấy người lớn đến đón con trẻ đều bị thu hút qua đó.
Nơi này của bọn họ muốn ăn bánh mè mới nướng ra lò là điều không hề dễ dàng.
Đều rất ngạc nhiên.
Ở đâu cũng có người nhiều chuyện.
Bỗng nhiên trường học xuất hiện một người trẻ tuổi bán bánh mè khiến mọi người rất tò mò, vây quanh Lâm Chu hỏi thăm.
Sau đó thì có người biết Lâm Chu.
Lâm Chu: ?
Thấy dáng vẻ rất kinh ngạc của Lâm Chu, bác gái nói chuyện lập tức cười ha ha giải thích.
"Cậu chính là người thành phố mua lại căn nhà có cây ở đầu thôn đúng không!"
Lâm Chu nhớ lại, hiện tại căn nhà mà cậu ở hình như đúng là đầu thôn, trong sân nhà cũng có một cái cây, vì vậy nghi ngờ gật đầu.
"Bác gái biết tôi à?"
"Hi, thôn lớn như vậy, phần lớn đều là người già con nít ở nhà, có người trẻ tuổi đến, còn mua nhà ở nơi không có ai đến, ngoại trừ cậu thì cũng chẳng còn ai khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận