Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 469: Bảo à, đợi đến trấn Lâm Thủy thì phải xem mày đó

Chương 469: Bảo à, đợi đến trấn Lâm Thủy thì phải xem mày đóChương 469: Bảo à, đợi đến trấn Lâm Thủy thì phải xem mày đó
Nói đến điều này, mấy người họ đều từng trải qua.
"Đúng thật, ha ha, tôi thấy hành khách lên xuống xe đều dùng ngôn ngữ địa phương kêu lên, sau đó tài xế đến trạm thì dừng ở một bên."
"Hình như là vậy, không biết xe tuyến bọn họ có thời gian xuất phát không nhỉ, có điểm đỗ là dừng một bên, tài xế còn có thể chờ vài phút rồi mới xuất phát."
"Trên xe tuyến tôi đi còn thấy vài tiểu thương bán đồ uống, xe đến điểm dừng thì gọi tài xế cho xuống xe, không biết ông chủ Lâm có giống vậy hay không."
"Đến trưa tôi đi mấy chiếc xe tuyến mà không gặp được ông chủ Lâm, cũng không biết ông chủ Lâm bán lúc mấy giờ."
"Chủ yếu là tôi hỏi, sau đó bọn họ trả lời tôi lại nghe không hiểu, cũng rất xấu hổ."
Mấy người trẻ tuổi đều là lần đầu đi xe tuyến, không hiểu nổi, lúng túng đứng ở điểm dừng, nhìn nhau, vẻ mặt đầy khó khăn.
"Nhìn trên mạng coi có ai tìm được ông chủ Lâm chưa, lúc tôi lên mấy chiếc xe trước, còn nhìn thấy một người dắt chó đậu xe ở các điểm dừng ấy."
Người đến trấn Lâm Thủy ngày càng nhiều, cũng không ai tìm thấy ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở đâu.
"Không thể lên, cho nên bọn họ chỉ có thể đợi ở điểm dừng.'...
Cứ tìm đến trưa vẫn không thấy góc áo của ông chủ Lâm, cậu ta mở nhóm khách hàng lên nhìn xem trong nhóm có tin tức hay không.
Cũng nói cho Đại Bảo, nếu như ngửi thấy mùi thơm thì đuổi theo.
Chó không thể lên xe, Cao Gia Chí chỉ có thể dắt Đại Bảo chờ ở điểm dừng xe, sau đó có xe tuyến dừng lại thì cậu ta liếc mắt nhìn, không thấy ông chủ Lâm thì đổi sang điểm kế tiếp tiếp tục chờ, cứ như vậy.
Trong nhóm cũng không có tin tức gì, trái lại đều đang suy đoán tin tức là giả.
"Hình như chó không thể lên xe đúng không?"
Ngoại trừ video đăng lúc đầu bị đám fans hâm mộ cực kỳ ra, đằng sau bị các bạn trên mạng đuổi theo hỏi thăm không ngừng, Vương Tử Minh đã bắt đầu thấy phiền.
Vương Tử Minh cũng không biết.
Anh trả lời là mua được trứng trà vào sáng sớm, cụ thể là chiếc xe tuyến nào thì anh không rõ lắm, ngẫu nhiên đi xe gặp được mà thôi.
Vì vậy đều chạy đến tài khoản của Vương Tử Minh dò hỏi.
Vương Tử Minh: ...
Vợ anh nhìn lượt like bình luận của video không ngừng tăng lên, vui vẻ không thôi.
"Có phải anh bị ngốc không? Đều có quảng cáo tìm tới cửa, đặt cái link trong bình luận là có thể kiếm một khoản, tiền dâng tới cửa mà anh không nhận à?”
"Vợ ơi hay là anh xóa video này đi, những người kia cứ hỏi anh mãi, anh đâu biết được!"
"Bỏ đi, em làm đi, anh đi giao hàng."
Mấy ngày nay anh càng hiểu rõ hơn về tình hình của Lâm Chu, biết ông chủ có rất nhiều fan.
Trong trấn nhỏ đột nhiên có nhiều người lạ đến, lại là người trẻ tuổi, khác hẳn với cảnh tượng ngày thường của trấn nhỏ, khiến Tiểu Ngô cũng chú ý tới.
"Đi đi"...
Hôm nay đưa ba về thôn một chuyến, một số việc vẫn còn chồng chất ở đó. Phản ứng đầu tiên của anh là fans của ông chủ tìm tới rồi.
Vương Tử Minh đăng nhập vào Douyin bằng máy tính trong tiệm để vợ anh mò mẫm, còn anh thì lái xe ba bánh ra ngoài giao hàng.
Hiện tại bị người phát hiện tìm tới cũng rất bình thường.
Anh lên mạng lục soát tin tức, quả nhiên tìm hiểu nguồn gốc thì thấy tấm ảnh chụp chung Vương Tử Minh đăng, tâm lý chắc chắn hơn chút.
Lúc tới đón Lâm Chu, anh còn nhắc đến chuyện này với cậu.
"Ông chủ, hình như fans của anh đã tìm tới, chiều nay trên trấn có rất nhiều người trẻ xa lạ, cơ bản đều có dáng vẻ tìm người ở các điểm dừng trên trấn."
Lâm Chu thoáng cái đã nghĩ ngay đến chuyện chụp ảnh chung với con ông bác báo cảnh sát sáng nay.
Có điều bị phát hiện thì cũng mặc kệ thôi.
Tuần này cậu bày quây bán hàng còn không đeo khẩu trang, cũng không muốn trốn tránh, bị phát hiện không phải rất bình thường à.
"Không sao, chúng ta cứ ra quầy như thường là được."
Lâm Chu thật sự không cảm thấy bất ngờ về việc này, chỉ là ngày mai phải nấu nhiều trứng trà hơn chút thôi.
Kho ít thì không đủ cho khách hàng ruột ăn.
"Đúng rồi, ngày mai thu nhiều trứng gà ta chút, nếu không thì không đủ bán."
Tiểu Ngô hiểu ra.
Nói chuyện xong, hai người họ một trước một sau đi đến điểm dừng gần nhất đợi xe tuyến.
"Bảo à tao nghe ngóng rồi, 7 giờ tối là xe tuyến hết chuyến, chúng ta lại đợi thêm lát nữa."
Đại Bảo một mực tìm người, Cao Gia Chí cũng không rảnh rỗi, nghe ngóng được thời gian xuất phát của các chuyến xe tuyến trấn Lâm Thủy từ những hành khách đứng chờ ở điểm dừng.
Bây giờ đã hơn 5 giờ, nếu như đến 7 giờ vẫn không có tin tức của ông chủ Lâm thì bọn họ sẽ tìm một chỗ ăn cơm, sau đó tìm khách sạn ở lại, sáng mai đến đây tìm ông chủ Lâm tiếp.
Mắt Đại Bảo nhìn khắp bốn phương, kéo theo Cao Gia Chí xuyên qua trấn nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận