Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 475: Thăng nhóc sao cậu nói chuyện với anh chó của chúng tôi như vậy!

Chương 475: Thăng nhóc sao cậu nói chuyện với anh chó của chúng tôi như vậy!Chương 475: Thăng nhóc sao cậu nói chuyện với anh chó của chúng tôi như vậy!
Hình thể và thể trọng của Đại Bảo có thể nghĩ mà biết bọn họ vất vả cỡ nào, một người ôm mệt, thì đổi sang người khác.
Bên cạnh còn túc trực lấy nước và đồ ăn vặt, đút từng ngụm cho Đại Bảo.
Cao Gia Chí coi như không thấy.
"Không phải chứ mấy anh, có cần khoa trương vậy không."
Cao Gia Chí nói không rõ là tâm trạng gì, chỉ muốn cắt ngang cảnh tượng quá lố này.
Không nhìn thấy tất cả người qua đường đi tới đi lui đều chỉ trỏ bọn họ, ở đó cười hả, bọn họ thật sự không một chút xấu hổ nào à?
"Thằng nhóc sao cậu nói chuyện với anh chó của chúng tôi như vậy!"
Đại Bảo chỉ thản nhiên quay đầu nhìn Cao Gia Chí một cái, mấy anh trai bên cạnh bưng nước lập tức nói một câu với Cao Gia Chí.
Những khách hàng thấy cảnh tượng như vậy cũng rất kích động.
"Mở kèn Xô-na của ông chủ Lâm thổi là được, khẳng định anh thích nghe."
Đầu tiên là đi đến đường cái, ngửi tới ngửi lui, sau đó tìm đúng một phương hướng bắt đầu chạy.
Qua một lát, Đại Bảo đang hưởng thụ đột nhiên nhảy xuống khỏi lòng một khách hàng.
Cao Gia Chí nhìn tốc độ lật mặt của anh ta, biểu cảm xui xẻo, lau mặt, đứng ở bên cạnh tự bế không hé răng.
Lần này trước khi chạy, nó còn quay đầu lại sủa hai tiếng với mấy khách hàng ở trạm dừng, có thể nói là biểu đạt ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Sau đó tay sai vặt cười cưng chiều với Đại Bảo: "Anh chó, chúng ta không so đo với cậu ta, tiếp tục ăn, có cần tôi thêm chút âm nhạc cho anh không."
"Ngày hôm qua cách hai con phố, Đại Bảo cũng ngửi thấy được."
"Còn không phải sao, tôi thấy người khác ở trên đường phân tán khắp nơi, nhìn thấy một chiếc xe buýt liền đi lên tìm ông chủ Lâm, khác gì mò kim đáy biển đâu?"
"Mùi vị của trứng trà thơm như vậy, chỉ cần ông chủ Lâm ở gần đây, Đại Bảo có thể ngửi ra."
"Ha ha ha ha, tôi biết lấy lòng Đại Bảo có tác dụng mà."
Những khách hàng nhất thời cũng không lải nhải nữa, cắn răng liều mạng đuổi theo phía sau Đại Bảo.
"Nói cái gì đó, duy trì thể lực mau đuổi theo đi, còn mong Đại Bảo chờ chúng ta à?"
"Chạy mau, ngày hôm qua chạy hai con phố, hôm nay không biết còn phải chạy bao lâu, tôi cảm giác chân tôi đã không phải là của mình nữa rồi."
"Quả thật, mùi trứng trà rất đậm đà, hơn nữa kéo dài không tan đi, vẫn phải dựa vào Đại Bảo."
Chạy bộ thật sự không phải người bình thường có thể chạy.
Chỉ có thể cắn răng chạy về phía trước dưới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường.
Chỉ là chạy hơi chậm, chỉ nhanh hơn lúc đi một chút.
Cứ như vậy, bọn họ vì ăn trứng trà, vẫn kiên trì chạy theo ở phía sau.
Một vài người chạy xong, lúc ấy còn đỡ. Buổi tối ngủ một giấc, hôm nay thức dậy, suýt chút nữa không đứng lên nổi.
Cũng may đội ngũ kéo đủ dài, để mọi người không đến mức mất dấu.
Nếu là lúc đi học còn được. Hiện tại phần lớn đều đã đi làm, không biết bao nhiêu năm chưa từng vận động dữ dội như vậy.
"Không phải chứ, tại sao các anh phải tự mình chạy, đi thuê xe điện không phải được rồi sao." Một khách hàng chân đau không chạy nổi, lái xe điện chạy ngang qua kỳ quái nói.
Những khách hàng chạy thở không ra hơi: 222
"Nhưng mà anh lấy đâu ra xe điện vậy? Thuê ở đâu thế?"
"Ngay bên đường gần một cái chợ, tôi thấy xe điện đậu ở đó, liền hỏi có thể thuê hay không, sau đó thì thuê thôi."
Lúc nói chuyện, khách hàng lái xe điện đã chạy xa, bỏ lại những khách hàng chạy phía sau cực kỳ chật vật.
Lúc này bọn họ nhìn khách hàng lái xe điện, ánh mắt tràn ngập ghen tị.
Thật sự là xui xẻo mài
Làm sao bọn họ cũng không ngời
Nhưng lúc này muốn đi mướn xe, hiển nhiên đã không kịp.
Giữa ăn trứng trà và mướn xe, những khách hàng lựa chọn trứng trà, từng bước gian nan đi theo phía sau đội ngũ.
Đại Bảo đằng trước băng qua một con phố, xa xa đã nhìn thấy một chiếc xe buýt đang chạy.
Những khách hàng đuổi theo cũng ý thức được có lẽ ông chủ Lâm ở trên xe buýt đó, nhất thời chân đều có lực, xông thẳng về phía trước.
"Xe phía trước, đợi chúng tôi với-"
Nhưng khoảng cách quá xa, tiếng la của khách hàng không truyền tới.
Hơn nữa trên con đường này còn không có trạm dừng.
Những khách hàng chỉ có thể đuổi theo xe buýt suốt dọc đường đến trạm dừng tiếp theo.
Kết quả trạm dừng còn đứng một đám người!
Tâm trạng mọi người nhất thời trở nên vô cùng phức tạp.
Những khách hàng ở trạm dừng ôm cây đợi thỏ: còn có chuyện tốt này?
Bọn họ nhìn cửa xe trước mắt chậm rãi mở ra, ông chủ Lâm ngồi phía trên.
Lại nhìn những khách hàng thở hồng hộc chạy theo cách sau đuôi xe một khoảng, mọi người vô cùng nhạy bén, chen chúc lên xe, thúc giục bác tài mau xuất phát.
Lâm Chu...
Đám người người gian ác này.
"Cẩn thận một chút, anh nói lời này không sợ bị đánh à, không thấy bọn họ còn có chó sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận