Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 96: Số tiền kiếm được ông nhìn mà phát thèm! (1)

Chương 96: Số tiền kiếm được ông nhìn mà phát thèm! (1)Chương 96: Số tiền kiếm được ông nhìn mà phát thèm! (1)
Người mẹ dữ dẫn nói xong, mà lúc quay sang nhìn Lâm Chu thì lại đổi sang nụ cười hiền lành.
Tốc độ biến sắc mặt ấy làm Lâm Chu nhìn sửng sốt một chút.
Cứ cảm thấy làm cha mẹ phải nuôi con nhỏ, tâm trạng không được ổn định cho lắm thì phải.
"Ông chủ, cho mười tệ đi."
Đứa nhỏ không hé răng, vẻ mặt kia rõ ràng là không phục.
Nhưng cũng không dám phản bác lời của mẹ mình.
Rất sợ kẹo hồ lô tới tay lại không còn, cần phải ăn vào trong bụng trước rồi bàn tiếp.
Người mẹ rõ ràng chọn ra năm xâu hồ lô theo khẩu vị của mình, không hỏi ý kiến con một tiếng.
Người mẹ do dự một chớp mắt.
Hai mẹ con vừa ăn một miếng kẹo hồ lô, hai mắt sáng lên y như nhau.
"Mẹ, chúng ta còn chưa đi xem chim công, con dùng toàn bộ tiền để mua kẹo hồ lô nhé?"
Hai mẹ con cầm kẹo hồ lô đi chưa được bao xa đã ăn hết, sau đó vòng ngược lại.
Năm xâu kẹo hồ lô chẳng đủ ăn tí nào hết, hai người ăn lại càng không đủ chia, hai ba miếng đã hết sạch.
Trẻ con biết quyền tài chính trong nhà này đều nằm trên tay mẹ mình, mắt rưng rưng ngấn lệ.
Trả tiền xong, đầu tiên tự mình nếm một miếng, sau đó lại đưa cho con trai.
Nếu không phải cậu nghĩ ra có thể làm xâu kẹo hồ lô nhỏ thì muốn bán năm trăm xâu một ngày phải bán đến tận bao giờ.
Thế là lần này hai mẹ con mua hai mươi tệ, chọn toàn bộ vị chưa ăn.
Lâm Chu lại cảm thán sự cơ trí của mình.
Hình như làm thế cũng được?
Nhưng cô vẫn nhắn tin tức này vào trong nhóm tổ chức các khách hàng chờ bánh bao mới lập tuần trước.
Bên kia, đến khi Hiểu Lâm quay đầu lại đi tìm thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chu đâu.
Giả Lam rất thất vọng.
Trên cơ bản thì Lâm Chu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, lấy được phần thưởng thôi. ...
"Hôm nay gặp được một người trông như ông chủ quán bánh bao, đang bán kẹo hồ lô ở chỗ ngã tư đường lớn Lâm Thủy."
Cho nên trải qua một tuần phát triển, nhóm này đã có chừng một trăm người, đều là khách hàng trung thành của quầy bánh bao Lâm Chu.
Mỗi khi tìm qua một chỗ, tất cả mọi người đều sẽ thông báo ở trong nhóm.
Các khách hàng chờ mãi không thấy Lâm Chu đi bày quầy, đều cuống cuồng tìm khắp công viên một lần.
Còn có người suy đoán khả năng ông chủ quầy bánh bao đã đi địa phương khác bày sạp.
Nhiều người sức lớn, mỗi người tìm công viên hoặc là chợ đêm ở gần nhà mình, tiết kiệm được rất nhiều thời gian cho mọi người.
Nhóm khách hàng này là do các khách hàng tổ chức quản lý, mỗi ngày đều có người đi Hoa Quả Sơn tra xem hôm nay ông chủ quầy bánh bao có bày quầy bán hàng hay không.
Giả Lam là con gái, giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết quây bán kẹo hồ lô đi ngang qua vừa nãy chính là ông chủ quầy bánh bao trước kia.
Tuy không nhìn thấy chính diện, thế nhưng xe ba bánh rất tương tự, dáng người cũng giống. Dù sao người bày quầy bán hàng rong mà vừa trẻ vừa tuấn tú như Lâm Chu rất hiếm thấy.
Lời này của Giả Lam như là mở ra một cánh cửa thế giới mới cho những người khác trong nhóm.
Bọn họ một mực tìm ông chủ quầy bánh bao, căn bản chưa từng nghĩ đến việc ngộ nhỡ ông chủ không bán bánh bao mà bán thức ăn khác thì sao?
Không phải quán nướng ở Hoa Quả Sơn cũng đổi nghề bán bánh bao đấy à.
Chỉ là ông chủ quầy bánh bao làm bánh bao ăn ngon vô cùng, bọn họ chưa từng nghĩ đến khả năng ông chủ đi bán cái khác.
"Đã nhận được, tôi tan tâm sẽ đi ngang qua đường Lâm Thủy, đến lúc đó sẽ quan sát xem sao."
Không lâu sau, trong nhóm chat đã lục tục có người đáp lời.
Mọi người đều không tìm thấy ông chủ bán bánh bao, chỉ là có đầu mối gì thì cứ đăng lên, nhiều người sức mạnh lớn, nói không chừng gặp được thì sao.
Thành phố Giang Đông nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm ra một quán ven đường ở một thành thị cấp 3 vẫn có hy vọng.
"Haizz, không lưu lại ảnh chụp của ông chủ quầy bánh bao, nếu không chúng ta còn có thể đăng lên Douyin tìm người trong thành phố, không giống mò kim đáy biển như bây giờ."
"Chủ yếu là quầy bánh bao buôn bán tốt như vậy, muốn ăn đều cần phải xếp hàng. Việc làm ăn tốt thế mà không ngờ ông chủ nói không bán là không bán luôn."
"Không thể như vậy được, nếu là tôi thì chắc chắn ngày nào cũng bận từ sáng sớm đến tối muộn rồi. Đều là tiền cả đói"
"Chắc là ông chủ không ham tiền. Dù sao lần nào đi bày quầy cũng chỉ bán hai trăm cái bánh bao thôi."
"Vẫn là mấy người mua được bánh bao trong mấy ngày đầu tiên không bị hạn chế thật hạnh phúc. Tôi thấy có một anh trai mua tận ba mươi cái bánh bao, sợ là đến bây giờ còn chưa ăn xong, sớm biết thế tôi cũng tích cóp tí rồi."
"Ha ha ha ha, ghi nhớ bài học này đi. Lần sau gặp được món gì ăn ngon đầu tiên là mua nhiều nhiều tí để trữ hàng, từ từ ăn. Nếu không nói không chừng ngày nào đó không ăn được nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận