Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 426: Với phần ăn quê xệ ấy mà vẫn có người xếp hàng à? (1)

Chương 426: Với phần ăn quê xệ ấy mà vẫn có người xếp hàng à? (1)Chương 426: Với phần ăn quê xệ ấy mà vẫn có người xếp hàng à? (1)
Sở dĩ video hot như thế, giá cả là một mặt, quán ven đường bán món Tây là một mặt, còn có đi kèm với thổi kèn Xô-na nữa, đúng thật là một mình một phong cách thu hút ánh mắt của mỗi một người đi đường. Có nhiều người vây xem, đăng lên mạng xong thu hút nhiều cư dân mạng cũng rất bình thường.
Người vây xem hôm nay còn nhiều hơn cả hôm qua, nhưng đều là xem náo nhiệt.
Người vây ba tầng trong ba tầng ngoài, bao chặt lấy vị trí Lâm Chu bày quầy, người ở ngoài cùng trừ đầu người ra thì chẳng nhìn thấy gì hết.
Dẫn đến có người đứng lên cả bồn hoa ven đường, để xem náo nhiệt từ chỗ cao.
Còn có người đứng lên ụ đá ven đường quan sát.
Người không biết còn tưởng rằng quảng trường Thời Đại có hoạt động, mời minh tinh nào đó đến, nếu không thì tại sao lại có nhiêu người vây xem như thế.
Trong đám người, Dương Hằng và Thẩm Thừa Việt đeo khẩu trang đội mũ đeo kính râm, một trước một sau chen vào trong đám người.
"Vãi thật, sao lại đông người thế, hôm qua cũng đâu có đông như thế này đâu."
Nghe thấy hai người chen lên phía trước là muốn mua đồ ăn, người qua đường vây xem náo nhiệt đều rất dễ nói chuyện nhường đường.
"Ông đây hơi không chịu nổi rồi đó, xấu hổ quá đi mất! Một đám người đứng xem tao ăn cơm."
"Ngại quá, nhường một chút."
Toàn bộ quá trình Thẩm Thừa Việt đều không lên tiếng, lôi kéo Dương Hằng chui vào trong đám người chen lên vị trí đầu.
Dương Hằng đi theo đằng sau của Thẩm Thừa Việt, vừa đi vừa lải nhải.
"Làm phiền nhường một tý, tôi đi vào để ăn."
"Chúng ta thật sự phải biểu diễn ăn bít tết ở trước mặt nhiều người vậy à?"
Rất nhanh, bọn họ đi đến chính giữa đám đông.
"Người anh em, che kín như vậy mà còn muốn ăn hả?"
Dương Hằng bị hỏi nghẹn họng, gật đầu bừa rồi tiếp tục đi theo Thẩm Thừa Việt chen về phía trước.
Sau đó nghiêng đầu sang thấy hai người che kín không kẽ hở, thì trừng to mắt.
Vốn tưởng rằng hiện trường dùng cơm xấu hổ như thế sẽ không có ai muốn nếm thử.
Với phần ăn quê xệ ấy mà vẫn có người xếp hàng à?
Nhìn đội ngũ mười mấy người trước mắt, Thẩm Thừa Việt và Dương Hằng đều trợn tròn mắt.
Xe bít tết quen thuộc hiện ra trong mắt bọn họ.
Bây giờ, ở trong đội ngũ không ai che kín mặt mũi như thế, dẫn đến cách ăn mặc của bọn họ vô cùng nổi bật.
Nên học theo chủ quán đeo trang bị cho bản thân xong mới qua đây ăn.
Thất sách quái
Dương Hằng lúng túng cúi đầu.
Tiếng cười, tiếng nói chuyện không dứt bên tai.
Bọn họ muốn ăn bít tết, lại sợ người khác quay đăng lên trên mạng.
Ánh mắt của đám người xem náo nhiệt không tự giác bị Thẩm Thừa Việt và Dương Hằng trùm kín người thu hút.
Họ không thèm tháo khẩu trang, lúc ăn cắt một cái lỗ nhét thẳng vào trong miệng, kiên quyết giấu kín mặt.
Không ngờ ở nơi này vẫn còn khách hàng khác, vừa đông người lại không ai đeo khẩu trang, giống như chẳng thèm để ý người khác vây xem.
Khiến hai người họ đã che kín kỹ càng lại trở thành tiêu điểm của đám người.
"Đến cũng đến rồi...
Dương Hằng và Thẩm Thừa Việt đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Thừa Việt vừa nói ra là Dương Hằng đã hiểu ý.
Vì vậy hai người một trước một sau đi đến cuối đội ngũ.
Khách hàng ruột xếp hàng nhìn hai người đứng ở cuối đội ngũ với ánh mắt tò mò.
"Sao cảm giác hèn hèn này giống với hai người khách lên hotsearch hôm qua thế nhỉ?"
Đối với các khách hàng ruột có kinh nghiệm phong phú, họ nhìn thân hình của Thẩm Thừa Việt và Dương Hằng một cái là nhận ra ngay.
Thẩm Thừa Việt cùng Dương Hằng đứng sau đội ngũ nghe nói như vậy, động tác đều cứng đờ.
Mắt thấy Dương Hằng sắp bùng nổ tiến lên tranh luận, Thẩm Thừa Việt vội vàng kéo người lại.
Lúc này nhảy ra ngoài, có khác gì tự giới thiệu bản thân đâu chứ?
Hai người coi như không nghe thấy, khiêm tốn tiếp tục xếp hàng mới là đạo lý.
Mấy phút sau.
Bạn tốt của hai người đều đeo đầy đủ trang bị, trải qua muôn ngàn vất vả chen chúc vào từ trong đám người.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, đều lúng túng.
"Khu."
"Phụt ha ha ha ha -”
Những người đi đường vây xem vốn không cười, nhưng nhìn thấy một đám người ngụy trang như vậy, thật sự là không nhịn được.
Mẹ nó còn lấy ra khăn trùm đầu nữa chứ, ai mà nhịn được!
"Má vờ lờ thật, không nhịn được nữa rồi, mấy người này nghĩ thế nào mà đi chung vậy."
"Là sợ lên hotsearch đúng không, ha ha ha ha, hai người ngày hôm qua đều bị cư dân mạng chế thành memae rồi."
"Nghĩ thử xem, ha ha ha ha."
"Đây là vừa muốn ăn bít tết, lại sợ đội quần đây mà."
"Cười bể bụng mất, người không biết còn tưởng là bọn cướp tụ tập với nhau cơ."
Đều là bạn tốt nhiều năm, khó trách bọn họ có thể chơi chung, mạch não đều không khác nhau mấy.
Đám bạn tốt nhìn Thẩm Thừa Việt và Dương Hằng đứng phía sau đội ngũ, tất cả mọi người liếc mắt cái là nhận ra, nhưng đều không hẹn mà cùng lựa chọn không quen biết nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận