Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 472: “Ông chủ Lâm... ợ!”

Chương 472: “Ông chủ Lâm... ợ!”Chương 472: “Ông chủ Lâm... ợ!”
Trái lại bọn họ còn may mắn vì ông chủ Lâm còn đam mê.
Nếu không thì mấy người họ sẽ không ăn được, cũng không biết trên thế giới này còn có món ngon đến vậy.
"Hây, có gì đâu, chạy theo ông chủ Lâm cũng thú vị lắm, không ngờ tài nấu nướng của ông chủ Lâm tốt đến mức trứng trà cũng có thể làm ngon đến vậy."
"Anh không hiểu rồi, biến thức ăn nhìn như đơn giản thành đồ ăn ngon mới là minh chứng cho kỹ năng nấu nướng đó."
"Ví dụ cơm trứng chiên, mùi vị ngon miệng tiêu chuẩn hoàn toàn khác với mùi vị cơm trứng chiên bình thường, ông chủ Lâm, tuần sau anh tính bán gì thế, tôi muốn ăn cơm trứng chiên."
Lâm Chu nhìn người đàn ông thay đổi chủ đề nhanh như vậy, thực sự không nhịn được, cười ra tiếng.
Tính toán cũng ghê phết.
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra tuần sau bán gì."
"Vậy chúng ta đi xe quay về?"
"Phải xem ngày mai có nhiều người đến không đã, tuần này còn ba ngày lận, chắc chắn mọi người có thể ăn đủ."
Ngồi xe đến trạm tiếp theo, lúc Lâm Chu xuống xe mới nhớ xe ba bánh của bọn họ vẫn còn đậu ở trạm dừng lúc trước.
Trứng trà không khó nấu, cùng lắm thì nấu thêm nhiều chút là được, thêm một nồi ấy mà.
Lâm Chu nhìn giao diện nhiệm vụ còn có bảy tám trăm quả trứng trà chưa bán, nở một nụ cười trấn an.
Hay lắm, quên mất nó luôn.
"Hây, tôi biết ngay mà, ông chủ Lâm, ngày mai có giới hạn lượng mua trứng trà không? Hai quả không đủ ăn."
Đợi khoảng mười phút, một chiếc xe tuyến chậm rãi lái tới.
"Được."
Cũng may trạm xe quay về không xa cho lắm, qua đường cái xong đi thêm mấy mét là đến.
Tiểu Ngô nhìn vị trí xung quanh hỏi.
Xe vẫn chưa tới trạm, giọng nói bén nhọn đầy kích động đã vang lên ngay trong xe.
Trong lúc vô tình bốn mắt nhìn nhau, khách hàng nhìn thấy kích động đến đứng phắt dậy.
"Bác tài bác tài cho xuống trạm, ôi má ơi, ông chủ Lâm, tìm được ông chủ Lâm rồi!"
Hai khách hàng ngồi trên xe phân biệt ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng của Lâm Chu ở hai bên.
Khiến bác tài sợ hết hồn, khách hàng khác nghe vậy cũng lập tức chạy đến từ bên kia.
Bác tài xế đỗ xe bên lề theo yêu cầu của hành khách, không đợi hai khách hàng xuống xe, Lâm Chu đã mở miệng nói.
Dù cho lúc này sự chú ý của người trên xe đều đổ dồn lên người cậu, dù có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán của đôi vợ chồng trung niên đang ngồi chỉ trỏ cậu, cậu vẫn có thể cong môi nở nụ cười tươi, giơ tay phất phất giống như đáp lại.
Trải qua nhiều cảnh tượng xấu hổ, bây giờ cậu cũng không thấy ngại nữa.
Lâm Chu đứng ở trạm dừng, cách xe cả một đoạn mà vẫn có thể nghe thấy giọng nói kích động của bọn họ.
Tiểu Ngô bên cạnh vẫn ổn, da mặt anh dày, luôn đi theo đằng sau Lâm Chu làm người gỗ.
Anh kích động đến mức đập chân vào ghế ngồi, đau đến nhảy nhót xuýt xoa, không có tâm tư kiểm tra mà giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng dáng của Lâm Chu thì vui vẻ phất tay.
"Không cần xuống đâu, để tôi lên xe." Vì vậy hai khách hàng ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ Lâm Chu ôm thùng trứng trà đi về phía bọn họ.
Trong thùng giữ ấm trong suốt, trứng trà còn dư lại trong nước cốt trà màu nâu đậm lác đác không có mấy, vừa nhìn là biết đã bán không ít.
Nhưng vừa thấy còn có trứng trà, bọn họ đều rất vui vẻ.
"Ông chủ Lâm, anh thật sự bán trứng trà ở trấn Lâm Thủy à, chúng tôi tìm đến trưa mà vẫn không thấy anh, còn tưởng tin tức là giả."
"Đúng thế."
"Hì hì, ông chủ Lâm, có giới hạn lượng mua trứng trà không?"
"Trước mắt giới hạn một người mua hai quả, hai người cũng giống vậy."
"Mười tệ một quả."
Lâm Chu ngồi ở vị trí phía trước bọn họ, mở thùng giữ ấm lấy túi ra để đựng.
Hai khách hàng ruột không nhiều lời, lập tức trả tiền.
Tiểu Ngô thấy Lâm Chu ôm thùng giữ ấm còn phải lấy mã QR ra, không tiện cho lắm, tinh tế giơ mã QR trả tiền cạnh bảng lên hỗ trợ lấy tiên.
Cặp vợ chồng trung niên ngồi đằng sau nghe vậy, tò mò nhìn bọn họ.
"Trứng trà gì mà 10 tệ một quả vậy?"
"Khó hiểu, trứng gà lên giá à?"
"Đâu nghe tin trứng gà tăng giá đâu."
"Thơm ghê, hay là chúng ta mua hai quả nếm thử, còn giới hạn lượng mua kìa."
"10 tệ một quả, hai quả là 20, đắt quá đi."
"Ông xem mọi người đều mua, chắc chắn rất ngon, chúng ta thử xem."
Hai vợ chồng nhỏ giọng lẩm bẩm xong, cũng bỏ tiên mua hai quả.
Lâm Chu còn tinh tế dùng hai cái túi đựng cho bọn họ.
"Wow, ngon thật đấy, không hổ là trứng trà ông chủ Lâm làm!"
Khách hàng gần cửa sổ ăn được miếng trứng trà vào bụng, kinh ngạc kêu lên, cả người đều hưng phấn.
Khiến tài xế đang lái xe đằng trước phải phát thèm.
Tài xế xe buýt trên trấn đều biết tuân này có người bán trứng trà.
Bọn họ đã được đánh tiếng từ sớm, cho nên gặp được Lâm Chu lên xe bán trứng trà cũng không kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận