Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 537: Ba lần bạo kích (2)

Chương 537: Ba lần bạo kích (2)Chương 537: Ba lần bạo kích (2)
Một miếng thịt ba chỉ dài được cắt thành từng lát mỏng, cho vào xiên sắt, nướng vàng hai mặt để mỡ bên trong chảy hết ra.
Kích thước có vẻ nhỏ hơn một ít so với khi còn là thịt tươi.
Cắn một miếng thịt ba chỉ thơm lừng, đầu tiên là mặt ngoài vàng ươm, giòn rụm, có cảm giác ngon lành như đang ăn tóp mỡ, vang lên tiếng rộp rộp giòn tan. Nhai một lát cảm thấy cứ như lớp mỡ bùng nổ trong miệng.
Lúc nướng miếng thịt ba chỉ hơi dày, toàn bộ mỡ ở lớp ngoài đều chảy ra, chỉ còn lại mùi thơm của chính miếng thịt. Đây chính là lúc kết cấu bên trong dày chắc của thịt ba chỉ được thể hiện trọn vẹn.
Khiến người ta bị chinh phục ngay sau khi vừa ăn một miếng miếng thịt ba chỉ này.
"Ưml Thơm quá đi!"
Người qua đường cẩn thận suy ngẫm xem nên diễn tả cảm giác này thế nào, lại cảm thấy hình như hơi không có cách nào diễn tả được.
Ngoài giòn trong mềm, được kiểm soát rất tốt, không bị nướng quá lửa khiến mỡ chảy hết ra ngoài làm miếng thịt trở nên khó ăn. Đồng thời, không bị chưa chín tới, còn nhiều mỡ, làm miếng thịt béo ngậy đến mức không thể ăn nổi miếng thứ ba.
Đợi đến khi bọn họ không kiềm chế được bắt đầu ăn, miệng chưa từng ngừng, đủ các loại đồ nướng khiến người ta hoa cả mắt, cái này cũng muốn ăn cái kia cũng muốn ăn, căn bản không dừng lại được.
Khách hàng qua đường ăn đến không thèm ngẩng đầu, quên béng cả chuyện anh xoắn xuýt khi nãy.
Chờ đến lúc khách hàng ruột may mắn tìm tới, những công nhân hiện trường đã không ăn nổi thêm một miếng nào nữa.
Vừa rồi, khi anh đi ngang vườn rau của trang trại chăn nuôi đã thấy cà tím tươi mọc trên cành. Nó có màu tím đen, sâm màu đến mức không thể thấy rõ dưới ánh đèn trong đêm, nhưng mặt ngoài của nó phản quang, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon!
Anh ăn liền hai xiên thịt xong lại để ý đến món cà tím nướng phủ tỏi băm.
Lúc mới vừa ăn còn có thể dựa vào vận động, làm việc để dạ dày hoạt động, gia tăng sự thèm ăn, tranh thủ ăn nhiều hơn.
Các loại bột gia vị rất hài hòa, thơm phức khiến người ta sẵn sàng bỏ qua độ béo của thịt ba chỉ, chỉ muốn ăn từng miếng lớn để cảm nhận sự ngon miệng này.
Nhưng khi tốc độ ăn cơm quá nhanh, miệng ăn không ngừng, quá trình no của bụng sẽ truyền đạt khá chậm. Đợi đến lúc người ta phản ứng lại, bụng đã quá tải rồi.
No bụng là cần một quá trình mới có thể cảm giác được.
Lúc ăn rồi dừng, hoặc là tốc độ ăn thong thả, vừa ăn sẽ có thể cảm giác mức độ no của bụng.
Cho đến lúc bụng căng lên hơi khó chịu, mọi người lần lượt ngừng động tác ăn trên tay, mới cảm giác không ăn nổi nữa.
Công nhân nói chuyện vô cùng hối hận.
"Tôi cũng không ăn nổi, lúc đầu ăn thịt hơi nhiều, quá chắc bụng, lúc sau đều ăn không được."
"Tôi cảm giác không nên uống bia, bia chiếm bụng, tôi uống hết mấy chai."
"Không được rồi, không được rồi, không ăn nổi nữa!"
Lúc ăn, anh ta cảm thấy kết hợp với bia lạnh rất sảng khoái, nhưng đến lúc ăn không vào thì chê bia chiếm bụng.
Ngày mai bọn họ còn phải đi làm, nhất định phải tranh thủ suốt đêm từ Giang Đông chạy về Khẩu thành.
"Thật đáng thất vọng, không dễ dàng gì ông chủ mới nói đồ nướng cứ ăn tự nhiên, kết quả lúc này đã không ăn nổi, tôi không cam lòng!" Đồng nghiệp:...
"Không được, vừa nãy tôi cũng có thử nhưng giờ không tiểu ra được!"
"Tôi cũng không cam tâm, lát nữa phải trở về, tôi có thể đóng gói không?"
Đồng nghiệp bên cạnh cũng gian nan nói: "Đi vệ sinh, tè hết bia ra là có thể tiếp tục ăn!"
Không giống đám người Tiểu Bạch ở tại Giang Đông, có thể ăn đồ nướng một tuần!
"Tiểu Bạch, tôi nhớ nhà anh ở Khẩu thành mà, hay là tôi thay anh trông coi một tuần, anh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi?"
Các công nhân ở lại trong tòa nhà cũng không có phúc lợi như vậy, Tiểu Bạch thật may mắn khiến người khác hâm mộ.
Không ngờ ông chủ lại bày quầy hàng ở cổng nông trường, đánh bọn họ bất ngờ không kịp phòng.
Tiểu Bạch: ???
"Các anh muốn ăn phân không?"
"Ai nha Tiểu Bạch, tôi cũng có kinh nghiệm quản lý nông trường lắm, trước kia từng tiếp nhận một đơn tương tự, tin tôi đi, tôi không có ý khác, chỉ là thấy anh vất vả quá, giúp anh giải quyết một vài công việc thôi."
"Đúng đúng, Tiểu Bạch tôi cũng có thể làm, hay là tuân này anh nghỉ ngơi đi, chúng tôi giúp anh xử lý công việc."
Mấy đồng nghiệp ra vẻ người anh em tốt, cánh tay khoác lên vai Tiểu Bạch, khuyên nhủ giống như vì muốn tốt cho anh.
Tiểu Bạch trợn đôi mắt cá chết, một biểu cảm tôi lặng lẽ xem các anh diễn.
Lúc ấy bị phái đi vùng khác, mọi người không ai bằng lòng, cảm thấy đi rồi sẽ không ăn được món ngon mà ông chủ làm. Hiện tại nói lời này.
Đều là hồ ly ngàn năm kể chuyện liêu trai gì với anh chứ!
Tiểu Bạch ngoài cười nhưng trong không cười lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận