Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 491: Khán giả tặng cho

Chương 491: Khán giả tặng choChương 491: Khán giả tặng cho
Nhìn ông chủ còn đứng trên ghế nhựa, anh mở miệng liền gọi: 'Ông chủ Lâm!"
Xưng hô quen thuộc này!
Lâm Chu quay đầu lại theo bản năng, nhìn chàng trai quen mắt.
Hửm?
Thế mà cậu bị lộ rồi à?
Lâm Chu có chút không tin nổi.
Làm ông chủ quầy cổ vịt, cậu có thể thoải mái lười biếng xem kịch, không thèm để ý đến hình tượng.
Nhưng làm ông chủ Lâm, dù gì cậu cũng là người có người hâm mộ, ít nhiều cũng phải chú ý đến hình tượng một chút.
Là anh quê mùa, không có kiến thức!
"Nhìn dáng người đó, hơn nữa ngoài ông chủ Lâm, thì ai có thể có tay nghề này chứ, ngon hết sảy!"
Khó trách một quán ăn ven đường lại có nhiều người tung hô như vậy, hóa ra thật sự chiến thắng nhờ vào hương vị.
Bây giờ nếm thử rồi, đột nhiên anh cảm nhận được hương vị thực tế của món ăn ngon do ông chủ Lâm, người được lan truyền trên mạng lúc trước nấu.
Lúc trước chàng trai chưa từng thưởng thức tay nghề của ông chủ Lâm, nhưng anh đã đọc không ít thông tin trên mạng.
Anh còn cảm thấy xấu hổ vì lúc trước bản thân lại nghĩ đây là lăng xê.
Lâm Chu nghiêm túc nhảy xuống khỏi ghế nhựa, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cậu tò mò hỏi: "Sao anh nhận ra tôi được thế?"
"Hì hì, thực sự là ông chủ Lâm!"
"Được rồi."
Lâm Chu có nhận thức mới về mức độ nổi tiếng của mình bây giờ
Trên thế gian thật sự có người có kỹ năng nấu nướng trâu bò như vậy, chỉ là lúc trước anh chưa từng ăn mà thôi.
Cho nên sau khi chàng trai chào hỏi Lâm Chu xong, thì chàng trai lặng lẽ quay về nhà hát kịch, quyết định giữ bí mật này.
Nhưng anh nghĩ tới hôm nay, trong tình huống vẫn chưa có ai nhận ra ông chủ Lâm mà vịt kho đã không đủ ăn rồi.
Nếu như tin tức ông chủ Lâm bày quầy hàng tại đây truyền đi, chẳng phải anh càng không ăn được à?
Chàng trai nhìn Lâm Chu vui vẻ, hận không thể hét lớn một tiếng, ông chủ Lâm ở đây!
Sau khi một vở diễn kết thúc, Lâm Chu cũng dọn dẹp quầy hàng.
"Ngày mai đến nữa, vẫn là bảy giờ, ba ngày ba vở diễn, có thể xem cho đã."
"Vở kịch này hay thật đó, cảm giác xem trực tiếp hoàn toàn khác với xem trên tivi."
Sau khi các diễn viên cảm ơn hạ màn xuống sân khấu, khán giả cũng lục tục rời đi.
Lâm Chu hài lòng dọn dẹp quầy hàng trở vê nhà.
"Đúng thế, xem trực tiếp cảm xúc nhiều hơn, rất dễ nhập tâm, xem tivi thì có cảm giác biết là diễn xuất rồi."
Xem một vở diễn giống như xem một bộ phim điện ảnh, đều khoảng chừng 2 tiếng.
"Người cũng nhiều, hôm nay tôi đến muộn, cho nên không giành được chỗ ngồi."
"Còn nữa, mọi người xem kịch đều ăn món gì vậy, thơm quá đi mất, tôi nhìn giống mấy thứ như cổ vịt, gặm luôn miệng, chúng ta đi xem thử." "Thơm thật đó, toàn bộ hội trường đều có thể ngửi thấy mùi thơm đó."
Sau khi kết thúc, khán giả vừa đi ra ngoài vừa trò chuyện.
Không chỉ nói về hí khúc mà còn nói về mùi thơm bọn họ ngửi thấy khi đang xem kịch.
Mấy người khán giả ăn trong suốt buổi diễn thì đi đến chỗ Lâm Chu ngay sau khi giải tán.
Lần đầu tiên bọn họ gặp được món vịt kho ngon như vậy, phàm là người từng mua đều có ý định mua thêm.
Kết quả một đám người vừa đến nơi nhìn nơi Lâm Chu bày quầy hàng ban nãy đã trống không.
Lâm Chu dọn dẹp quầy hàng rồi rời đi ngay sau khi vở diễn kết thúc.
Cậu đã sớm bán hết vịt kho mình chuẩn bị, còn bị khách hàng nhận ra, còn không đi, chờ nhiều người hơn đến chặn cậu à?
"Ủa? Quầy cổ vịt bên này đâu rồi?"
“Tôi nhớ chính là vị trí này mà?”
Mấy người khách hàng không tìm thấy Lâm Chu, bọn họ đưa mắt nhìn sang quầy hàng bên cạnh Lâm Chu, bước đến hỏi thăm.
"Ông chủ, tôi muốn hỏi quầy cổ vịt bên này đã dọn quầy rồi à?"
Chủ quây hàng hai bên không đặc biệt chú ý đến Lâm Chu, bọn họ đều khó hiểu mà lắc đầu.
Mấy người khách hàng thấy bọn họ không biết rõ, không từ bỏ ý định mà chờ thêm một lúc, vẫn không thấy quầy cổ vịt đâu, thì bọn họ cũng rời đi.
Hội trường đã giải tán rồi, người có mặt đều ra về gần hết, một số chủ quầy bán đồ ăn vặt cũng dọn dẹp quầy hàng, không còn ai nữa, chắc chắn quầy cổ vịt cũng dọn về rồi.
Mấy người khách hàng thất vọng vừa đi vẫn vừa nhớ cổ vịt.
Bên kia, các diễn viên trở vào hậu trường.
Người khác đều đang đếm tiền, chỉ có anh chàng diễn viên nhặt được vịt kho vô cùng kích động móc một túi vịt kho từ trong ống tay áo ra.
Một mùi hương món kho thơm nức mũi lập tức lan tỏa trong hậu trường.
Chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Sao mùi thơm ngày càng nồng thế?"
"Còn không phải sao, ban nãy ở trên sân khấu nhìn thấy khán giả bên dưới đều đang ăn, khiến tôi thèm đến mức suýt nữa chảy nước miếng rồi."
"Cũng không biết bọn họ ăn món gì nữa, khoảng cách hơi xa không nhìn thấy được, nhưng thật sự thơm phưng phức luôn đói"
Bạn cần đăng nhập để bình luận