Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 194: Duyên phận, hết thảy đều là duyên phận! (2)

Chương 194: Duyên phận, hết thảy đều là duyên phận! (2)Chương 194: Duyên phận, hết thảy đều là duyên phận! (2)
Cậu nhìn mấy quầy bán rong, sạp bán đồ ăn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông ven đường mà đột nhiên hoài nghi, thế này thật sự sẽ không làm quản lý trật tự đô thị đến đuổi người đấy chứ?
Ngẫm lại nơi cậu bày quầy lúc trước, chắc là do thời gian nên không thấy quản lý trật tự đô thị đâu.
Nhớ ngày vừa mới bày quầy, cậu có lên mạng điều tra xem những nơi nào bày quây bán hàng dễ bị quản lý trật tự đô thị đuổi đi, hoặc là nơi nào không thể bày sạp, cậu đều đã tra xét qua.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này.
Lâm Chu chật vật thong thả tiến lên giữa đám người mua và bày quầy bán thức ăn ở ven đường.
Người này đẩy người kia, xe ba bánh đều không đẩy nhanh được, chỉ có thể di chuyển theo đoàn người từng chút một với tốc độ như rùa bò.
Bác gái mua thức ăn đi ngang qua thấy trên xe ba bánh của cậu treo bảng hiệu ghi chữ 'cá, tò mò đi theo đằng sau hỏi cậu bán cá gì.
Cái kiểu vừa đi vừa bán như thế này cậu còn chưa trải nghiệm bao giờ, đối mặt với bác gái nhiệt tình thăm hỏi, nhất thời nói năng lắp bắp luôn.
"Dạ được, nhưng cháu phải tìm chỗ để đậu xe cái đã, đứng giữa đường vướng người khác ạ."
Lâm Chu nhìn bác gái trực tiếp níu xe ba bánh của cậu lại, có chút không biết làm sao.
Lâm Chu: '...'
Bác gái vừa nghe là thấy hứng thú: "Có thể nếm một miếng không? Ăn ngon thì cô mua, nhà cô đông người, nếu ăn ngon thì cô mua nhiều cho."
Nhưng cậu vẫn lễ phép giới thiệu cá kho cơm rượu mình làm.
Cứ cảm thấy lời này quen thuộc sao sao ấy.
"À ừm... Cháu bán cá kho cơm rượu ạ."
Sau đó cậu bị bác gái đưa đến khu dân cư đối diện chợ bán thức ăn.
Bác gái xách cái làn, nghe thế thì nhanh chóng dẫn đường ở phía trước, lại còn vẫy tay với Lâm Chu.
Lâm Chu ngơ ngác, mồm há ra rồi ngậm lại, thành thật đẩy xe ba bánh đi theo sau bác gái.
"Đi theo cô, cô biết chỗ này nè."
Hóa ra chỉ cần cậu đến gần đây bày quầy bán hàng là được, chứ không quan tâm có bán hay không à?
Lâm Chu phản xạ đưa mắt nhìn giao diện nhiệm vụ của hệ thống, kiểm tra xem địa chỉ này có được không. Nếu vượt qua phạm vi chợ bán thức ăn Nam Tân, cậu bán đơn này xong rồi còn phải chạy trở vê.
Sau đó không ngờ giao diện hệ thống lại hiển thị nhiệm vụ bày quây bán hàng hôm nay đã hoàn thành.
Lâm Chu: "?”
Phàm là ý chí của cậu không kiên định, cậu đều muốn lái xe ba bánh mang theo cá kho cơm rượu về nhà tự ăn luôn rồi.
Lâm Chu không ngờ sau khi đi theo bác gái nhiệt tình còn có chuyện tốt này.
Hay lắm, bác gái biết nhiều thật đấy!
Lâm Chu vừa gắp cá kho cơm rượu ra vừa hơi trợn tròn mắt lắng nghe bà nói.
"Cậu trai lần đầu tiên tới đúng không. Cô ở trong khu dân cư kia. Bày quây bán hàng bên này không có quản lý trật tự đô thị đến đâu. Bây giờ chính là thời điểm tan tầm, bên kia kẹt đường, hay có người gọi điện báo cáo lắm, sau đó quản lý trật tự đô thị mới tới đuổi người. Bên này thì an toàn này."
"Cảm ơn cô, cháu mời cô ăn cá kho cơm rượu ạ. Cô nếm thử xem." Sự chú ý của cậu đặt lại trên quầy, bác gái còn đang đứng trước mặt chờ cậu đây này.
Lời bác gái nói nghiệm chứng phán đoán của cậu. Con đường kia dù sao cũng là đường đi của nhà nước, nếu đều bị người bày quầy bán đồ ăn chiếm hết, không nhúc nhích cựa quậy được thì quản lý trật tự đô thị nhất định sẽ quản.
Vừa mở vung thùng sắt ra, mùi thơm cá kho cơm rượu được om cả một đường lập tức xộc tới, tốc độ cực kỳ mãnh liệt. Bác gái đứng rất gần, lại còn không đeo khẩu trang như Lâm Chu, suýt nữa thì bị mùi thơm này đánh cho ngã ngửa.
"Ồ wow, được ghê, được phết đấy."
Bác gái nhìn cá kho cơm rượu bóng loáng trong nồi sắt, ngửi mùi rượu và vị cay xộc vào mũi, kích thích đến nước bọt ứa ra.
Trong nồi dầu đỏ rực ngâm từng miếng cá đỏ sẫm trơn bóng, được bọc một lớp ớt mịn, còn có thể thấy rõ chao màu đen được dằm nát rồi chiên giòn, thơm nức mũi. Tỏi băm cũng bị chiên thành màu vàng ươm và dính lấm tấm lên miếng cá, trở thành điểm tô vẽ lóe sáng cho món cá kho cơm rượu.
"Đây là cháu làm à?”
Bác gái nhìn Lâm Chu, có chút bất ngờ hỏi.
Bác gái ở trong khu dân cư đối diện chợ bán thức ăn, ngày nào bà cũng đi dạo nên rất hiểu đồ ăn xung quanh đây.
Vừa thấy xe ba bánh của Lâm Chu là bà đã cảm thấy hiếu kỳ rồi.
Đây chính là quây hàng trước giờ bà chưa từng thấy, hơn nữa quầy hàng hệ thống cung cấp đều mới tinh, mỗi quầy hàng đều được thiết kế theo phong cách đặc biệt dựa vào việc bán cái gì.
So sánh với quầy hàng bình thường, quả thực liếc mắt cái là có thể phân biệt được quầy của Lâm Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận