Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 208: Gia đình nào dám ăn như vậy!? (1)

Chương 208: Gia đình nào dám ăn như vậy!? (1)Chương 208: Gia đình nào dám ăn như vậy!? (1)
Anh trai cơ bắp im phăng phắc, dù sau đó anh trai shipper lại mua mấy phần gà rán giao đền cho anh ta, nhưng tâm trạng đau đớn vì bị ăn vụng gà rán của anh ta vẫn không thể giảm bớt.
Nhưng thấy anh trai shipper bằng lòng tổ chức người giúp bọn họ tìm ông chủ Lâm, chút ân oán cá nhân này có là gì đâu!
"Ok, hiện tại nhân viên đã đến đông đủ rồi, giờ tôi sẽ phân phối nhiệm vụ."
"Tôi đã xem qua bảng thống kê khu vực được gửi vào trong nhóm, hiện tại căn cứ ngã tư đường các nơi để phân phối người. Mỗi người đi một chỗ, hãy nhớ điền vào bảng kê, thống kê thời gian thực, để loại trừ vị trí."
"Hôm nay đã thứ tư rồi, thời tiết tuần này đều rất đẹp, không biết ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đâu. Chúng ta đều phải nắm chắc thời gian!"
Phương Tuấn đúng lúc cắt ngang lời chế giễu của những khách hàng khác, bắt đầu nói chuyện.
Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng tỉ mỉ.
Mọi người có thời gian thì nhận nhiệm vụ, không có thời gian thì ra tiền, trong nhất thời không khí tăng vọt, hừng hực khí thế ắt phải tìm được ông chủ Lâm.
Điều này chứng minh cái gì, nhất định là mồi câu trước đó không ổn, vẫn phải tự cậu làm mồi câu.
Offline do Cao Gia Chí dẫn chó tra đường làm chủ lực.
Hôm qua Lâm Chu câu từ đêm tới trời sáng mới trở về.
Nhóm fan lớn đầu tiên của ông chủ Lâm cứ như vậy chính thức thành lập.
Online do Ngô Hán - đứa con của thần may mắn tuần trước tìm được vị trí của ông chủ Lâm trên mạng quản lý.
Mấy tiếng đồng hồ, câu được mấy con cá trích nhỏ nhưng khiến cậu mừng ơi là mừng.
Đồng thời công tác tìm người còn chia làm online và offline.
Thời gian gửi là bảy giờ sáng.
Lâm Chu ngủ một giấc tới hai giờ chiêu mới thức dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa mở di động đã nhìn thấy chú Trương gửi tin nhắn tới.
"Tiểu Lâm, đi leo núi không?"
Có thể xem như không móm, cậu càng câu càng khí thế, nếu không phải còn có nhiệm vụ bày quầy hàng, chưa chắc cậu nỡ bỏ về.
Trương Kiến Quân nhận được tin nhắn trả lời thì cực kỳ vui vẻ.
Nói thật, cậu vốn khá hứng thú với việc leo núi, sau đó phải leo núi Tân Hoàng bán cháo suốt một tuần thì không còn chút hứng thú nào bộ môn thể thao này nữa.
"Cháu vừa nhìn thấy tin nhắn, gần đây mê câu cá quá, ngày hôm qua đi câu từ tối tới hừng sáng mới về, không có thời gian leo núi đâu ạ."
Giờ đó Lâm Chu mới ngủ không bao lâu.
Nếu không phải Lâm Chu là người trẻ tuổi, ông cảm giác Lâm Chu không khác gì với mấy ông lão về hưu như ông cả.
"Đấn lúc đó cháu đi theo bên người chú nhé. Hơi đông người, sợ bỏ bê cháu."
Hiện tại cậu tràn ngập tự tin với kỹ thuật câu cá của mình.
Cái này thì được, Lâm Chu lập tức trả lời bằng một nhãn dán gật đầu.
"Câu cá cũng được đó, chú có người bạn mở chỗ câu cá, lần sau dẫn cháu tới chơi, chất lượng cá bên đó ổn áp lắm."
"À đúng rồi, ngày anh Minh Viễn của cháu đính hôn đã quyết định rồi, là ngày 26 tháng 9, trước tết Trung Thu." Sở thích bình thường không phải leo núi uống trà thì là câu cá, thỉnh thoảng ra ngoài bày quầy hàng.
Lâm Chu thấy dáng vẻ chú Trương lo lắng chu đáo mọi chuyện vì cậu, trong mắt hiện lên một tia ấm áp.
Cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ.
"Vâng, đến lúc đó cháu đến sớm xem giúp được gì không."
"Cần cháu giúp cái gì đâu, cháu cứ đi theo chú nghỉ ngơi là được. Đến lúc đó cháu có thể giúp đỡ ăn thử đồ ăn trong bữa tiệc, cho chút ý kiến."
Trò chuyện mấy câu đơn giản, đầu óc Lâm Chu cũng đã tỉnh táo. Cậu rời giường, đến thẳng phòng tắm để tắm rửa, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài.
"Quản gia Tôn, giúp cháu tìm một người làm đồ vest theo yêu cầu tại nhà nhé. Cháu chưa có quần áo để mặc trong các dịp long trọng, phải chuẩn bị mấy bộ."
"Vâng thưa cậu, là tôi sơ sót."
Tôn Đức Nghiệp thấy chuyện đơn giản như vậy bản thân lại xem nhẹ, còn để ông chủ nhắc nhở thì mặt mày áy náy, tự mình kiểm điểm.
"Không sao ạ. Nếu không phải muốn đi tham gia tiệc đính hôn của anh Minh Viễn thì cháu cũng không dùng đến đồ vest."
Lâm Chu phẩy tay, không thèm để ý.
Chuyện này có gì đâu. Cậu không thích mặc đồ vest, vốn chưa mua bao giờ, quản gia Tôn không chú ý tới nhu cầu này rất bình thường, cũng không phải chuyện to tát gì.
"Vâng thưa cậu, tôi lập tức hẹn người đến đo đạc."
Lâm Chu gật đầu, ăn cơm rồi bắt đầu chế tác cá kho cơm rượu cần cho việc bày quầy hàng hôm nay.
Cậu vốn còn muốn làm cá chiên giòn và cá hun khói, nhưng hôm nay dậy muộn không kịp rồi, rạng sáng mai đi chợ mua chút cá tươi sống về làm.
Lâm Chu vừa ngâm nga vừa hấp toàn bộ cá, bỏ vào nồi chiên ngập dâu.
Động tác của cậu đơn giản mà thành thạo, chẳng mấy chốc đã có thể chiên ra mấy nồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận