Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 270: Tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta hơi mập mờ (2)

Chương 270: Tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta hơi mập mờ (2)Chương 270: Tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta hơi mập mờ (2)
Khá đấy, người này thức thời ghê nơi?
Lâm Chu tò mò ấn vào xem, lập tức thấy Mã Minh đang ngồi trước ống kính, vừa gõ mõ vừa trả lời câu hỏi của khán giả trong phòng live.
Lâm Chư:...
Đúng là mới lạ, cậu chưa từng xem livestream kiểu này bao giờ.
Nhạc nền là tiếng gõ mõ không nhanh không chậm, Lâm Chu nghe mà có ảo giác môi trường xung quanh càng thêm yên tĩnh, tiếng mõ bên tai cực kỳ rõ ràng.
Có hơn mười nghìn người đang xem livestream trong phòng live.
Số lượng người không nhỏ.
Nghe một hồi, Lâm Chu phát hiện người này còn đang giải đáp thắc mắc cho cư dân mạng, quả là nội dung livestream ngoài sức tưởng tượng của người ta.
Ngay cả chú Trương cũng bận, không đến ăn chực nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cậu hăng hái tinh thần làm hết số cá câu được trước đó, ướp gia vị, chuẩn bị làm cá kho cơm rượu và cá xông khói.
Nhắc mới nhớ, cậu đã lâu không gặp anh Minh Viễn.
Hơn nữa, cách chế biến không khó, lại dễ bảo quản, thích hợp chia sẻ với mọi người.
Phan Nguyên và chú Trương bọn họ đều rất thích ăn mấy món này.
Có lẽ anh ấy sắp đính hôn nên vô cùng bận rộn.
Lâm Chu xem trong chốc lát cảm thấy hơi đói bụng, bèn tắt điện thoại di động, đứng dậy khỏi giường tìm gì đó ăn.
Đấn lúc đó lại cho quản gia và mọi người nghỉ một ngày.
Chủ nhật này không cần bày quầy bán hàng, cậu có thể hẹn chú Trương cùng đi câu cá. Trước đó cậu nói hẹn nhưng cuối cùng chưa hẹn được một lần.
Còn chưa đến chủ nhật mà cậu đã sắp xếp xong lịch trình cho ngày nghỉ của mình.
Cậu đã quen việc bọn họ thường đến ăn chực, nhiều người ăn cơm cùng nhau, vui vẻ náo nhiệt. Một khoảng thời gian mọi người không đến, cậu có hơi nhớ họ.
Nhưng mà xúc xích giăm bông nên mua loại làm từ tinh bột, không có thịt hay loại có thịt đây?
Chẳng mấy chốc trời đã sáng, Lâm Chu lái xe đi chợ mua đồ ăn.
Sáng sớm không khí trong lành, cậu đi mua nguyên liệu tươi mới, bắt đầu một ngày tốt đẹp.
Hê hê, hoàn mỹ!
Lâm Chu đứng trước cửa hàng nhìn đủ loại xúc xích giăm bông, do dự một lát rồi chọn loại có thịt giá cao hơn.
Hôm nay phải kho nhiều nguyên liệu hơn, Lâm Chu mua đồ từ năm giờ, bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ, dư dả thời gian chuẩn bị đồ ăn.
Nhóm quản gia nghe ngày mai được nghỉ, mới đầu không vui lắm vì nhận ra nếu nghỉ sẽ không được ăn cơm thịt kho.
Lâm Chu thuận tiện nói với họ ngày mai cho họ nghỉ một ngày. Mai cậu cũng nghỉ, mọi người cùng nghỉ ngơi.
Lúc cậu về đến nhà, quản gia và mọi người đã chờ sẵn.
Nhưng một giây sau nghe nói ông chủ cũng nghỉ không bày quầy bán, vậy thì không sao, thế là ai cũng gật đầu đồng ý.
Lâm Chu mua vài lần mới đủ nguyên liệu, để lên xe, vỗ tay bẹp bẹp, lên đường về nhà. Đến mười giờ, lúc chuẩn bị bày quầy, cậu mang theo đầy tràn nguyên liệu xuất phát. Cậu thầm nghĩ hôm nay làm xong sẽ nhận được phần thưởng thì phấn chấn nhỏ giọng hát vu vơ, dáng vẻ ung dung tự tại.
"Cậu Lâm đúng là thích bày quầy bán hàng lắm nha."
Cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Lâm Chu, bảo vệ trước cổng vô cùng cảm khái.
"Chẳng phải vậy à! Mỗi lần cậu ấy ra ngoài bày quầy đều rất vui."...
Hôm nay là thứ bảy, rất nhiều khách hàng không đi làm.
Có khách hàng cũ đã sớm xách theo ghế gấp và ô che nắng đến ngồi giành chỗ sẵn ở nơi Lâm Chu hay bày quầy bán hàng.
Chiếc ghế nhỏ quen thuộc, còn có ô che nắng, nói cho người khác biết vị trí này đã có chủ.
Sau đó, không đến mười giờ, người đi đường qua lại có thể nhìn thấy một dãy băng ghế dài xếp trên vỉa hè.
Toàn là các tuyển thủ kỳ cựu đến giành chỗ.
Khách hàng cũ có kinh nghiệm còn mang theo mấy chiếc ô khác nhau đặt trên ghế để tạo sự khác biệt.
Nói chung là các khách hàng xếp hàng đến mức chuyên nghiệp.
Có người đến sớm chiếm vị trí tốt, thậm chí còn đi một vòng trong chùa.
Gần đây, bánh cuốn thịt kho của ông chủ Lâm hot lên, chùa Thường Trung cũng không kém cạnh, nhang đèn nhiều gấp đôi so với trước đây.
Ai mà không thích bái Thần Tài! Mọi người đều đem theo vé số cào trúng thưởng và thẻ căn cước đến đây cầu tài.
Đến mười giờ, các khách hàng xếp hàng bằng băng ghế lần lượt trở lại vị trí của mình.
Chủ yếu là họ sợ có người không nói võ đức chen hàng, họ không có mặt ở đó, không biết được. Thế chẳng phải lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng à?
Sắp đến thời gian ông chủ Lâm mở quầy, vẫn nên tự mình trông coi sẽ yên tâm hơn.
Sau đó, có người qua đường thấy vậy, không hiểu ra sao.
"Đội ngũ xếp hàng dài như vậy chỉ vì mua đồ ăn á? Đúng là giới trẻ ngày nay rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Hồi đó bọn tôi bận rộn đầu tắt mặt tối, tùy tiện ăn bữa cơm đối phó là được, làm gì có chuyện lãng phí thời gian thế này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận