Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 228: Thằng nhóc em đúng là thiên cmn tài! (1)

Chương 228: Thằng nhóc em đúng là thiên cmn tài! (1)Chương 228: Thằng nhóc em đúng là thiên cmn tài! (1)
"Anh không thể bày quây bán hàng ở đây, mau thu dọn đồ và đi đi."
Nói xong Triệu Kỳ Thắng còn ra hiệu cho Lâm Chu bằng ánh mắt 'Anh hiểu mài.
Sau đó, anh kéo đồng nghiệp bên cạnh đi mất.
Các đồng nghiệp chưa kịp nói một lời: ?
Nhóm khách hàng thấy quản lý trật tự đô thị dễ nói chuyện như vậy, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, lại quay sang nhìn Lâm Chu.
"Ông chủ Lâm, vậy anh phải dọn hàng à? Tôi còn chưa ăn được cá nữa!"
"Đúng vậy, anh mà đi, chúng tôi biết làm sao bây giờ!"
Lâm Chu nhìn quản lý trật tự đô thị vẫn chưa đi xa, vội ra dấu để mọi người im lặng.
Cá bột chiên kia cũng rất thơm.
Sau đó, các khách hàng xem Lâm Chu quen tay thu dọn đồ đạc, phóng xe ba bánh đi rất nhanh.
Triệu Kỳ Thắng nghĩ đến món cá kho cơm rượu vừa thấy trên quầy hàng lúc nãy. Miếng cá đỏ rực ngâm trong dầu ớt. Mùi thơm của dầu cay và tương tàu xì hòa quyện vào nhau sực nức, nồng nàn. Chỉ cần nhìn vào là anh lại cảm nhận được hương vị của cá kho cơm rượu trong miệng, tuyệt cả là vời.
"Anh biết cậu nhóc bày quầy bán hàng kia à?"
Một bên khác, đồng nghiệp trong đội quản lý trật tự đô thị tiến lên trước mặt Triệu Kỳ Thắng, tò mò hỏi.
Còn có món cá xông khói mẹ anh mua hôm qua. Mẹ anh nói phải ngâm một đêm mới có thể ăn nên anh vẫn chưa nếm thử.
"Nghe tôi, mọi người chờ ở chỗ này đi. Tôi đi một vòng quanh đây, chờ đội quản lý trật tự đô thị đi sẽ quay lại ngay."
Bà xã anh cũng rất thích.
Không biết hôm nay mẹ anh có mua cá viên không.
Quay về anh phải chuyển thêm ít tiền cho mẹ mới được. Đến lúc đó mẹ mua nhiều hơn chút, sẵn tiện đưa qua cho bà xã.
Bên cạnh đó còn súp cá viên anh chưa từng ăn. Cá viên trắng trắng tròn tròn trôi nổi trong nồi inox, vị tươi của thịt cá được thể hiện một cách tinh tế. Hương vị của cá tươi được phát huy đến cực hạn, làm người ta nhìn thoáng qua đã vô cùng thèm thuồng, không nhịn được nuốt nước miếng.
Họ còn tưởng anh đi hẹn hò với bà xã.
"Thế nên lúc tan làm mấy hôm nay anh không đi uống rượu với chúng tôi, mà về nhà ăn cơm là vì món cá này à?"
Các đồng nghiệp đã sớm có suy đoán về hành vi khác thường của Triệu Kỳ Thắng mấy ngày qua.
"Tôi không quen người, nhưng biết mấy món trên quầy. Ngày nào mẹ tôi cũng mua về, ngon hết chỗ chê. Nếu không phải còn đang đi làm, tôi chắc chắn sẽ ghé qua mua mấy phần."
Không ngờ là về nhà ăn cơm.
"Alo, mẹ ạ."
Mẹ Trần thấy đã gần 7 giờ mà con trai vẫn chưa về nên gọi điện thoại đến hỏi.
"Làm việc trước đã, tan tầm về ghé qua đó nhìn xem còn mua được không."...
Đồng nghiệp bên cạnh bị Triệu Kỳ Thắng nói đến chảy nước miếng, bỗng chốc dâng trào hứng thú với món cá kho cơm rượu trên quầy hàng.
Trân Phong thấy cuộc gọi từ mẹ, hơi chột dạ nghe điện thoại.
"Chuẩn chỉnh, ngon lắm đấy. Trước giờ tôi chưa từng ăn món cá nào ngon như vậy. Anh biết không? Cá kho cơm rượu kia ăn vào có cảm giác như cá khô, vị mằn mặn của cá muối phơi khô ấy, nhưng vị mặn lại không quá đậm, ngược lại có mùi thơm chiên giòn và vị ngọt thịt thấm đẫm gia vị. Thật sự vừa tươi vừa cay, kết cấu thịt cá có độ dai. Tuyệt cú mèo! Khi xem phim có thể ăn nó như cá khô, tôi ăn được cả bát đấy."
"Tiểu Phong, chừng nào con về đấy?"
"Một lát nữa ạ, con đang xếp hàng ở chợ bán thức ăn Nam Tân để mua đồ ngon, mua xong con sẽ về."
Mẹ Trần nghe vậy thì nhíu mày.
Không phải thằng bé nói đến nhà bạn học chơi à, chơi kiểu gì đến tận chợ bán thức ăn rồi?
Mẹ Trần vừa định tức giận hỏi thì nghe được âm thanh giải thích của con trai truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Con nghe bạn học nói anh trai bán kẹo hồ lô ở cổng trường khi trước đang bán cá chiên ở chỗ này, ăn rất ngon. Con muốn mua về cho mẹ ăn, mẹ có thể chờ con được không?"
Mẹ Trần: "1"
"Cái thằng bé này! Mấy giờ con về? Mẹ bảo tài xế qua đón con."
"Vâng mẹ. Con còn đang xếp hàng, chắc phải một tiếng nữa, ngay cổng chợ bán thức ăn Nam Tân ạ."
Mẹ Trần vô cùng cảm động, lập tức quên luôn cơn giận.
Con trai còn nhớ rõ cô thích ăn kẹo hồ lô trước cổng trường. Đúng là bé ngoan mài
Một giây sau, cô lại chuyển vào tài khoản của con trai thêm 200 tệ.
Trần Phong cúp điện thoại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu thấy bạn học xung quanh và ông chủ nhỏ của siêu thị đều đang nhìn mình chằm chằm.
"Sao... Sao thế?"
Trình Quảng Bằng kinh ngạc nói không nên lời. Thằng nhóc em đúng cmn là thiên tài. Với cách dỗ dành nữ giới này, sau này lớn lên có khi sẽ trở thành playboy đấy.
Đây cũng là lần đầu các bạn học sinh tiểu học còn lại nhìn thấy thao tác này.
Vừa rồi bọn nhóc còn tưởng Trần Phong về muộn nên bị mẹ gọi điện đến mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận