Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 546: Vậy mà cũng tắc đường được?

Chương 546: Vậy mà cũng tắc đường được?Chương 546: Vậy mà cũng tắc đường được?
Nhóm khách hàng đến hiện trường trước nhất không tìm thấy vị trí đỗ xe, chỉ có thể đỗ xe tại chỗ hoặc tìm vị trí ngừng xe. Sau đó, vì có quá nhiều xe ngừng đỗ lại nên xe phía sau không chạy đến trang trại được, buộc phải chịu đựng tắc đường, ngồi chờ xe trước di chuyển.
Lâm Chu thấy đã hơn 10 giờ, nhóm nhân viên trong cao ốc đã lần lượt quay về Khẩu thành, cậu cũng chuẩn bị dọn quầy về nhà.
Vậy mà lại có lượng lớn khách hàng tìm đến.
"Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm ơïi-"
"Woa, thơm quá! Là hương vị của ông chủ Lâm, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn."
"Ông chủ Lâm còn ở đó không? Mau cứu đứa nhỏ sắp chết đói này với!"
"Ông chủ Lâm, chúng tôi đến rồi đây. Còn thịt nướng không?"
"Ông chủ Lâm..."
"Còn đồ nướng, mọi người theo Tiểu Bạch vào trong trang trại chọn món đi. Có thể chọn nguyên liệu, sau đó cầm ra đây, tôi nướng cho mọi người."
Nhưng nhóm nhân viên trong cao ốc đã rời đi.
OK, xem ra không nghỉ ngơi được rồi.
Lâm Chu vốn định nghỉ ngơi, nhưng thấy nhiều khách hàng ruột chạy đến như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.
Tiểu Bạch vội gọi người trong trang trại đến duy trì trật tự.
Hôm nay tăng ca thôi!
Trông thấy hết tốp khách hàng này đến tốp khách hàng khác vây quanh quây đồ nướng của Lâm Chu.
Cười chết, thật sự chen không lọt luôn!
Chỉ trong chớp nhoáng này, cậu đã bị kéo quần không biết bao nhiêu lần, không giữ chặt không được mài
Tiểu Bạch đứng ngoài đoàn người, vung đĩa trên tay lên ra hiệu cho mọi người đi theo mình vào trong gọi món.
Lâm Chu bị một đám người vây quanh, chật vật giữ chặt quần, sợ có khách hàng kích động kéo quần cậu xuống thì toi.
Bây giờ anh bắt đầu lo nguyên liệu trong bếp còn không đủ cho từng này người ăn.
Lúc anh vừa tiễn chân nhóm đồng nghiệp còn đang suy nghĩ nên giải quyết nguyên liệu còn lại trong bếp thế nào. Nếu cho vào tủ lạnh, không biết ngày mai còn tươi không.
Nào ngờ chưa được bao lâu.
Anh biết ông chủ rất được mọi người chào đón, nhưng không ngờ lại được yêu thích đến mức này.
So với việc vây quanh ông chủ Lâm kể lể những nỗi tủi thân họ phải chịu mấy ngày qua, vẫn là xiên nướng hấp dẫn bọn họ hơn.
Tiểu Bạch gật đầu, vô cùng tò mò đã muộn vậy sao họ vẫn có thể tìm đến đây.
"Anh đẹp trai, trang trại này là của ông chủ Lâm à? Có thể chọn tất cả nguyên liệu trong đây đúng không?"
Không nói cái khác, tiệc nướng tối nay ô kê la phết
Mãi đến lúc này, tâm trạng căng thẳng suốt dọc đường của họ mới được thả lỏng.
Thông qua thái độ của Tiểu Bạch với ông chủ Lâm, còn có mức độ quen thuộc của anh với trang trại, các khách hàng lập tức đoán được đáp án chính xác.
Một đám người háo hức theo sau Tiểu Bạch vào trong trang trại gọi món.
"Mọi người biết được tin tức ông chủ Lâm bày quầy bán hàng từ đâu thế?" "Chúng tôi có phần mềm nhỏ, cho anh xem này."
Nhóm khách hàng ruột không ngờ phần mềm nhỏ vừa đưa vào sử dụng không bao lâu đã có thể mang lại nhiều bất ngờ cho mọi người đến thế.
Xem ra, số tiền mọi người đóng góp lúc trước không uổng phí.
Nhìn tin tức về ông chủ Lâm họ vừa có được, chắc hẳn mọi người đều đã nhận thông báo.
Đông người thì đông thật, nhưng biết địa chỉ, tuần này có hy vọng rồi.
Dù có nhiều người không thể ăn mỗi ngày, nhưng có thể nếm được mùi vị đã rất tuyệt vời.
Từ khi Lâm Chu đến nơi khác bày quầy bán hàng, nguyện vọng của nhóm khách hàng ruột giảm xuống từng chút một.
Lúc đầu là muốn tìm thấy ông chủ Lâm để ăn cho đã, đến giờ đã hạ thấp thành chỉ cần nếm được mùi vị là tốt rồi.
Chỉ có chính những khách hàng ruột mới biết rõ quá trình chua xót bên trong.
Sau khi Tiểu Bạch được nhóm khách hàng ruột phổ cập khoa học một phen thì đã hiểu rõ.
Anh nhìn những người này bằng ánh mắt bội phục.
Có thể nghĩ ra phương pháp như vậy, nhóm người này cũng lợi hại thật.
"Anh đẹp trai, nguyên liệu ở đây đủ ăn không? Chúng tôi mới là nhóm đầu tiên thôi, không biết phân mềm nhỏ này có bao nhiêu người dùng, tận mấy chục ngàn người đăng ký lận. Lúc chúng tôi đến, ngã tư đã bắt đầu tắc đường."
Đến phòng bếp, nhóm khách hàng ruột nhìn xiên nướng bày đầy trước mặt, sớm nhắc nhở.
Dù nhìn thấy rất nhiều, nhưng có đủ cho cả hạm đội ăn không vẫn còn là ẩn số.
Tiểu Bạch bị giọng điệu lo lắng của họ chọc cười.
"Cả trang trại đều là của ông chủ Lâm, có lẽ mọi người không biết trang trại rộng lớn cỡ nào đâu. Có rất nhiều rau quả, trái cây, nấm và gia súc, có cả chuyện không đủ ăn nữa à?”"
"Mọi người cứ yên tâm. Nếu không đủ, tôi sẽ bảo người thịt heo, mổ trâu cho mọi người."
Câu này của Tiểu Bạch cực kỳ khí phách.
Anh là quản lý trang trại, đương nhiên cũng là người nắm rõ nguồn nguyên liệu dự trữ trong trang trại nhất.
Hiện tại đang là mùa thu hoạch, nguyên liệu thu được nhiều đến nỗi anh vốn định hợp tác bán ra ngoài một ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận