Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 227: Thế này cũng... cool ngâu quá xá!

Chương 227: Thế này cũng... cool ngâu quá xá!Chương 227: Thế này cũng... cool ngâu quá xá!
Có người đi đến cuối hàng xem xét, đội ngũ đã xếp tới đầu ngã rẽ.
Xếp hàng kiểu này chắc nghỉ ăn cơm tối luôn. Người đó thấy thế lập tức thất vọng bỏ cuộc.
Cô Diêu cũng là một trong những người từ bỏ.
Không mua được cá kho cơm rượu mà mọi người trong nhà thích ăn, cô chụp lại cảnh tượng ngoạn mục này gửi cho chồng mình.
"Hôm nay em không mua được cá kho cơm rượu rồi. Không ngờ nhiều người xếp hàng như vậy, biết trước đã đến sớm hơn."
Anh chồng vừa mới chuẩn bị tan làm về nhà ăn cá kho cơm rượu: "!"
"Nhiều người vậy ư?"
"Còn không phải à, người xếp hàng ở hiện trường không thấy điểm cuối luôn. Em nói mà, sao cá kho cơm rượu ngon như vậy có thể không ai biết được."
"Mẹ tôi cũng mua món cá kho cơm rượu này về, thật sự rất ngon."
"Món ngon thì nhiều người mua, xếp hàng dài rất bình thường."
Có chủ hộ chụp lại cảnh tượng ngoạn mục này gửi vào nhóm khu dân cư, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Nhưng hiểu thì hiểu, bọn họ không ăn được lại là chuyện khác.
Có thực mới vực được đạo, ở đâu có đồ ăn ngon, ở đó có người xếp hàng mua, xưa nay đều là thế.
"Quầy hàng bán cá kho cơm rượu trước cổng chợ bán thức ăn Nam Tân, người đông nghìn nghịt, tất cả đều đang xếp hàng. Mấy ngày trước ông chủ từng bán trong khu dân cư chúng ta, tôi mua mấy cân, hôm nay thì không mua được nữa."
Cô Diêu mua cá kho cơm rượu mấy ngày liền. Hôm qua còn mua thêm cá xông khói và cá bột chiên. Đến lúc cô thật sự yêu thích quây hàng này không thể buông tay lại phát hiện có quá nhiều người, không mua được.
Chủ hộ từng ăn cá kho cơm rượu nhốn nháo tung ảnh chụp ra.
"Hả? Vậy chẳng phải tôi cũng không ăn được à?"
"Sao trước đó ông chủ vào trong khu dân cư bán hàng thế?"
"Ồ wow, quá đông người luôn!"
Bây giờ, các chủ hộ trong nhóm khu dân cư đều rõ chuyện gì xảy ra.
Có người thắc mắc tại sao trước đó ông chủ lại bày bán trong khu dân cư.
"Tôi may mắn có mặt tại hiện trường. Lúc đó, ông chủ bị một bác gái kéo đến bày quầy bán hàng ngay lối vào khu dân cư. Tôi ngửi thấy mùi thơm bèn đến ăn thử một miếng. Đang định mua thì đội quản lý trật tự đô thị kéo đến, tôi và một số chủ hộ khác lo ông chủ chạy đi nên đưa thẳng người vào khu dân cư bày hàng luôn."
Không ăn được thì phải tìm cách.
"Vậy có thể nào kéo ông chủ vào bày hàng trong khu dân cư nữa không? Thế thì chỉ chúng ta có thể mua thôi, khỏi phải lo không mua được."
Dẫn đến sau khi cậu nghe thấy có đội quản lý trật tự đô thị đến cũng không thể chạy kịp.
Mặt khác, vì nhiều khách hàng cũ kéo đến làm con phố trước chợ bán thức ăn Nam Tân càng thêm chật ních. Đội quản lý trật tự đô thị nhanh chóng nhận được điện thoại báo cáo, vội ba chân bốn cẳng chạy đến đó.
Quây hàng đang bán đắt như vậy, ông chủ người ta há có thể vứt bỏ cả hàng dài người để vào bán trong khu dân cư bọn họi...
Người ta sợ ban quản lý trật tự đô thị đuổi đi nên bị kéo vào trong khu dân cư.
Thật sự quá đông người vây quanh quầy hàng của Lâm Chu. Các chủ hộ còn lại thấy tin nhắn này đều không còn gì để nói.
Cậu bị ba thành viên đội quản lý trật tự đô thị chặn lại ngay tại chỗ!
Tổng số khách hàng trước các quầy xung quanh cũng không nhiều bằng lượng người xếp hàng trước quầy của Lâm Chu, vừa nhìn đã thấy ngay.
Đội quản lý trật tự đô thị nhìn thoáng qua lập tức chú ý.
Họ không nói hai lời, ập thẳng đến quầy hàng của Lâm Chu.
Đây gọi là súng bắn chim đầu đàn!
"Cậu không biết là không thể bày quây bán hàng ở đây à? Lấy giấy chứng nhận sức khỏe, giấy phép an toàn thực phẩm và giấy phép vệ sinh ra xem."
Đây là lần đầu tiên Lâm Chu bị đội quản lý trật tự đô thị bắt được, bất đắc dĩ liếc nhìn các khách hàng xung quanh đang lặng ngắt như tờ.
Các khách hàng thấy cảnh này cũng hết sức lo lắng, ai nấy đều căng thẳng nhìn Lâm Chu.
Lâm Chu nghe xong, lấy đủ mọi thứ từ xe ba bánh xuống.
Thấy ông chủ Lâm có đầy đủ giấy phép, các khách hàng thở phào nhẹ nhõm.
Vấn đề không lớn, cùng lắm thì bọn họ và ông chủ Lâm đổi chỗ bày quầy là được.
Triệu Kỳ Thắng hai mắt sáng rỡ nhìn cá kho cơm rượu quen mắt trên quầy hàng!
Hóa ra cá kho cơm rượu mấy hôm nay mẹ anh mua từ chỗ này!
Triệu Kỳ Thắng cực kỳ thích ăn, sau ngày đầu tiên nếm được mùi vị đã đưa mẹ anh mấy trăm tệ để mẹ mua thêm nhiều một chút.
Không ngờ hôm nay anh lại gặp được.
Nếu lúc này không phải làm việc, anh đã mua mấy cân về để ban đêm từ từ ăn rồi.
Vì thế, anh nhìn Lâm Chu càng thêm gần gũi và hiền lành.
Trước khi đồng nghiệp kịp lên tiếng đuổi người, anh cầm lấy giấy phép, xem thấy không có vấn đề gì lập tức đưa lại Lâm Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận