Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 478: Không phải chứ, ai chen làm ông chủ Lâm rớt xuống xe luôn thế? (1)

Chương 478: Không phải chứ, ai chen làm ông chủ Lâm rớt xuống xe luôn thế? (1)Chương 478: Không phải chứ, ai chen làm ông chủ Lâm rớt xuống xe luôn thế? (1)
"Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm của tôi đâu?"
"Mọi người mau chừa chỗ cho ông chủ Lâm, nhường chỗ cho anh ấy đứng nữa chứ."
"Làm gì còn chỗ nào! Bảo những người phía sau đến trạm tiếp theo chờ đi, mọi người thấy được không..."
Khi chiếc xe khởi động, Lâm Chu đứng bên đường vẫn có thể nghe thấy tiếng các khách hàng gọi cậu trong xe.
Mãi đến khi xe chạy được một đoạn, một khách hàng bị chen đến cửa sổ phía trước xe, mặt ép dính lên kính, mắt nhìn thẳng ngoài cửa sổ mới thấy Lâm Chu còn đang đứng bên đường với nét mặt mê mang.
"Cái đệch!"
"Đó có phải ông chủ Lâm không?"
"Không phải chứ, ai chen làm ông chủ Lâm rớt xuống xe luôn thế?"
*Trận chiến diễn ra ngày 18/06/1815 (Bỉ) đánh dấu thất bại chung cuộc của Napoleon.
"Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm!"
Lâm Chu nghe tiếng la hét của họ, bất đắc dĩ sửa sang tóc tai.
Bọn họ chen lên xe dữ dội thế này, chẳng qua là để mua trứng trà của ông chủ Lâm trên xe. Giờ ông chủ Lâm bị chen đến tụt lại, bọn họ ở tiếp trên xe còn có ý nghĩa gì?
Vừa nghe câu ông chủ Lâm bị chen đến rớt khỏi xe, tất cả khách hàng trên xe nhốn nháo cả lên.
Đây là trận Waterloo* hiếm hoi kể từ khi cậu bày quầy bán hàng đến nay.
"Bác tài, bác tài, ông chủ Lâm còn ở dưới kìa, mau ngừng xe đi-"
"Ông chủ, bây giờ làm gì đây?"
Tiểu Ngô cũng rất khó xử, thấy chiếc xe kia đi xa dần còn tốt bụng vấy tay.
Sau đó, anh cúi đầu đi nhặt chiếc giày bị người ta giẫm rơi ra của mình lại trước.
Nhóm khách hàng lên xe mua trứng trà, chen lấn đến mức khiến người bán trứng trà là cậu rơi khỏi xe, cậu phải tìm ai để nói lý đây!
"Có lẽ vừa rồi cũng có người phải xuống xe cùng chúng ta đấy. Bởi vì chúng ta bị chen đến cửa sau, vô tình ép người ta xuống luôn."
"Chờ chuyến xe tiếp theo đi. May mà trạm dừng này không có ai."
Làm sao có ai được! Vì tất cả mọi người đã chen hết lên xe, đẩy luôn cả cậu xuống xe cơ mài
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Chu gặp phải tình huống này. Cậu nhìn trứng trà trong lòng, sau khi thấy không có vấn đề gì, lần nữa thở dài.
Lâm Chu lại thở dài.
Mùi trên xe buýt vốn đã không dễ chịu chút nào, cộng thêm nhiều người chen chúc một chỗ, hương vị kia càng thêm một lời khó nói hết.
"Tôi đã nói không thể chen, không thể chen mà."
"Ông chủ Lâm của tôi! Tôi đã chờ suốt từ hôm qua đến giờ. Mấy người lại chen cho ông chủ Lâm rớt xuống, mấy người có còn là người không!"
Vất vả lắm mới gặp được ông chủ Lâm. Nào ngờ cậu bị bọn họ ép cho xuống xe. Chuyện này phải tìm ai để nói lý đây!
"Chẳng phải mọi người đều chen nhau à? Đừng nói nữa, đến trạm tiếp theo thì xuống xe chạy trở về đi. Có lẽ ông chủ Lâm vẫn chưa đi. Đừng ầm ï nữa, nhức cả đầu."
Bọn họ đều có tâm trạng phức tạp. Nhóm hành khách trên xe gần như tuyệt vọng. Ông chủ Lâm bị ép xuống xe, không có trứng trà ăn, mọi người càng trở nên gắt gỏng.
Nhóm hành khách trên xe cũng không dám lên tiếng.
Sau đó, trong bầu không khí dồn nén này, không biết người dân nào trong thôn mang gà lên xe, bị nhóm khách hàng chen lấn cho xổng ra. Trên xe buýt lập tức rơi vào một màn nhốn nháo loạn lạc.
"Má ơi, gà ai thế này! Nó bay lên kìa."
"Trời má, gà nó ị kìa."
Con gà một đường chạy trốn: "Cục cục cục-"
"Mau lên, buộc nó lại đi."
Khổ sở đến được trạm tiếp theo, tài xế gần như không chờ nổi nữa mở cả hai cửa xe, để đoàn người này mau chóng xuống xe.
Các khách hàng chờ sẵn ở trạm dừng há hốc mồm kinh ngạc nhìn đoàn người xuống khỏi xe, gấp gáp lui về phía sau mấy bước.
Trên cơ thể nhóm người này có phân gà, bốc lên mùi hương khó tả.
Có người đầu tóc y hệt ổ gà, còn có lông gà cắm vào.
Có người quần áo không chỉnh tề, bị kéo rách rưới nát bươm. Ai không biết còn tưởng bọn họ vừa kéo bè kéo lũ đi đánh nhau về.
"Đù mé, mọi người làm cái qué gì thế?"
"Mọi người thế này là tranh đoạt trứng trà trên xe đến nỗi xáp lá cà luôn hả?"
"Ông chủ Lâm đâu? Còn trên xe à?"
"Chỉ có mọi người thôi, không có ông chủ Lâm ư?"
Đối diện đống câu hỏi của nhóm khách hàng ở trạm dừng.
Sắc mặt của nhóm khách vừa xuống xe người này còn khó coi hơn người kia.
Chuyện họ chen lấn làm ông chủ Lâm rớt khỏi xe nói ra kiểu gì đây!
Nếu nói chuyện này ra, chắc chắn bọn họ sẽ bị các khách hàng còn lại cười thúi đầu.
"À thì... Trên xe có người dân trong thôn mang theo con gà chạy loạn, chúng tôi phụ bắt gà ấy mà."
Khách hàng bên cạnh đang hốt hoảng, nghe vậy cứ như đã tìm được tổ chức, gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, chúng tôi bắt gà áI"
Bọn họ đâu có nói dối.
Đúng là có gà xổng ra, bọn họ hỗ trợ bắt gà nên mới thảm hại thế này mà.
Chỉ là giảm bớt một số tình tiết ở giữa thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận