Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 512: Diễn thêm, phải diễn thêm! (1)

Chương 512: Diễn thêm, phải diễn thêm! (1)Chương 512: Diễn thêm, phải diễn thêm! (1)
Nhóm khách hàng quầy bánh bao của ông chủ Lâm.
Hôm qua đã có khách hàng ruột mua được cổ vịt và chụp ảnh đăng rồi.
Nhưng trình độ chụp ảnh đó, bất kể là độ nét hay là độ sáng, mức độ đẹp đẽ của hình ảnh đều kém xa.
Cô vừa mới đăng ảnh lên đã thấy đám người trong nhóm nhắn tin chém gió.
"Vẫn là chị Tống tốt."
"Món ngon ông chủ Lâm làm, bề ngoài không thể tệ được, nhìn mấy anh em bên trên đăng gì kìa, filter tử vong, làm tôi nhìn mà chẳng muốn ăn một tí nào."
"Bức ảnh này tuyệt thật, ông chủ Lâm đẹp trai quá đi, còn có xe đẩy nhỏ của ông chủ Lâm nữa, lại có thêm một món đồ sưu tầm rồi."
"Lần trước tôi thấy một blogger thủ công làm ra mô hình xe đẩy nhỏ của ông chủ Lâm phiên bản thu nhỏ, mới phát hiện xe đẩy nhỏ của ông chủ Lâm mỗi tuần đều có phong cách khác nhau, còn vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, vừa thực dụng lại dễ nhìn."
Mùi vị không cần phải nói nhiều. Cô đeo bao tay vào, câm một miếng ngó sen thái lát đưa vào trong miệng, hai mắt nhất thời phát sáng lên.
"Thèm quá đi, nhìn ảnh, tôi đã lập tức đặt mua một đơn cổ vịt."
"Lầu trên đến mức đó hả, nửa cân đủ ai ăn chứ, đến tay tôi trong vòng một tiếng có khi hết sạch."
"Hâm mộ mấy người đến tận nơi quá, có thể ăn vịt kho ông chủ Lâm làm, tận nửa cân lận đó, ăn hết kiểu gì vậy trời!"
Tống Thường nhìn tin nhắn bay tán loạn trong nhóm, mỉm cười cất điện thoại di động, chuyên tâm nhìn vịt kho trong tay.
"Nhất định là chế tạo riêng, cũng không biết do vị đại thần nào làm."
Chẳng lẽ cái đó là do mỡ chảy ra khi kho vịt, ở trong đồ kho nên mới sáng bóng như vậy à?
Hơn nữa ngó sen thái lát không bị cắt mỏng quá, có độ dày, cảm giác khi ăn rất vừa miệng, mỗi một miếng đều ăn rất ngon.
Bề ngoài cũng không thể bắt bẻ. Tuy củ sen đã được đặt ngoài không khí rất lâu nhưng cũng không bị đen, được kho thành màu nâu nhạt nhẹ nhàng khoan khoái, hiện lên vẻ bóng loáng.
Ngó sen thái lát giòn giòn có vị cay tê, rắc vừng lên, cho vào miệng không chỉ có vị giòn giòn sảng khoái mà còn có mùi thơm ngát đặc trưng của củ sen, còn có chút vị mềm mềm như bột nữa, rất ngon.
Ăn một miếng tàu hũ ky, mang theo độ dai của chế phẩm làm từ đậu, mùi thơm của đậu không bị nước kho hoàn toàn che lấp, vẫn có thể nếm ra mùi vị.
Sau khi ăn liên tục hai miếng ngó sen thái lát, cô đưa ánh mắt sang tàu hũ ky.
Thật ra thì lượng calo của tàu hũ ky rất cao, nhưng nó ngon, lại còn là ông chủ Lâm làm nữa, căn bản không tài nào cưỡng lại nổi.
Tống Thường không hiểu nhưng ăn rất vui vẻ.
Tàu hũ ky hút đầy nước kho, cắn vào một cái còn có thể nếm được nước sốt, nhưng không mặn chút nào.
Không cần biết ăn bao nhiêu lần, vẫn sẽ bị tài nấu nướng của ông chủ Lâm làm khiếp sợ.
Cô ăn hai liên tục loại món kho, mùi vị đều rất tuyệt, vừa giữ lại mùi vị của bản thân nguyên liệu mà còn hấp thu hương vị của nước sốt, vị cay cũng không xung đột, ôn hòa có lực, cực kỳ nổi bật, khiến người ta cảm nhận được vị cay lan tràn trong miệng, còn mang theo một ít tê dại, nhưng lại không cách nào từ chối cảm giác này, vô cùng nghiện, chỉ muốn gắp hết miếng này đến miếng khác. Kỹ năng nấu nướng của ông chủ Lâm vẫn phát huy ổn định như trước.
Niềm vui khi tùy tiện ăn mà không gắt cổ, ai hiểu chứ!
"Ngon quá đi!"
Kiểu nêm nếm vừa tới này đúng thật là điểm sáng lớn nhất khi ăn món kho không.
Cùng là thức ăn nhưng món ông chủ Lâm làm đúng là đỉnh, đổi mới nhận thức của mọi người.
Đúng là không có đối thủi...
Bên kia, Lâm Chu đã bán xong một xe vịt kho mà mình chuẩn bị.
Sau khi các khách hàng lục tục bị khuyên rời đi, bầu gánh lại lặng lẽ tìm đến Lâm Chu.
"Xin chào ông chủ Lâm, tôi là bầu gánh của đoàn hí kịch Hỏa Miêu, trước đó nghe cậu nói là bởi vì chúng tôi diễn kịch ở bên cạnh nên mới bày quây, à ừm... mấy diễn viên chúng tôi đều vô cùng thích ăn cổ vịt cậu làm, chuẩn bị diễn thêm hai ngày nữa, cậu thấy bên cậu có thể bày quầy bán hàng thêm hai ngày nữa không?"
Tối hôm qua lúc các diễn viên đề nghị, bầu gánh vẫn còn đang do dự, cảm thấy vì ăn cổ vịt mà bỏ lịch trình quá phiên phức, cũng không được tốt lắm.
Nhưng hôm nay khi đến lượt ông không ăn đủ thì không nói như thế nữa.
Không chút do dự, cũng đồng ý đề nghị của các diễn viên.
Lâm Chu ngẩn người.
Cái này cũng được à?
Cậu đã dự định hôm nay dọn quầy trở về, chọn một đoàn hí kịch khác từ bản đồ hệ thống để bày quầy bên ngoài.
Không ngờ bầu gánh của đoàn hí kịch lại có suy nghĩ diễn thêm hai ngày.
Vậy cũng được.
Đỡ phải đổi chỗ lần nữa, chỉ còn hai ngày nữa thôi, bày xong là kết thúc.
"Được chứ."
Nghe thấy Lâm Chu đồng ý, bầu gánh vui vẻ không thôi, trên mặt nhất thời toàn là nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận