Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 449: Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng? (1)

Chương 449: Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng? (1)Chương 449: Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng? (1)
Thứ quan trọng nhất là mùi vị hoàn mỹ, ngon hết chỗ chê.
Anh chưa bao giờ nghĩ trứng trà trông đơn giản mà cũng có thể ngon đến thế.
Tiểu Ngô ăn xong một quả, gần như không kịp suy nghĩ gì, vươn tay lấy luôn quả tiếp theo.
Lâm Chu nhìn anh ăn ngấu nghiến thì cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cậu quay người rót cho anh ly nước, sợ anh bị mắc nghẹn.
Ăn xong bữa sáng cũng không còn sớm nữa.
Đã gần 8 giờ.
Lâm Chu vớt toàn bộ quả trứng trà lớn có vẻ ngoài hoàn hảo ra, cho vào thùng giữ nhiệt được xe quầy hàng cung cấp, thu xếp xong xuôi rồi xách hai thùng trứng trà đi bán hàng.
(Mục tiêu nhiệm vụ: 1000 quả. Giá đề xuất: 20 tệ một quả)
Lâm Chu cất trứng trà rồi lên xe ba bánh, nhìn Tiểu Ngô.
Cậu liếc nhìn giao diện nhiệm vụ.
Giờ đây, Lâm Chu mới bắt đầu lo lắng về nhiệm vụ tuần này.
Tiểu Ngô hiểu ý ngay, nhanh chóng lái xe điện chạy phía trước dẫn đường.
[Nhiệm vụ tuần này: Lên các chuyến xe buýt ở trấn Lâm Thủy, mang trứng trà ngon bổ rẻ đến cho hành khách trên xe thưởng thức. ]
Xe quầy hàng tuần này vẫn khá nhỏ, trên mặt bàn chỉ có một cái bếp lò, bình gas đặt dưới ngăn tủ và chỗ chứa đồ.
Thường thì buổi sáng sẽ có nhiều người ăn trứng trà hơn.
[Đã nhận nhiệm vụ, thời hạn một tuần. ]
Không có giới hạn thời gian, Lâm Chu định đi bán vào sáng sớm.
[Sách dạy nấu ăn: «Công thức nấu trứng trà bí mật› - đã cung cấp|]
Hiện nay rất ít nơi còn giữ lại xe buýt chạy theo tuyến ở nông thôn thế này.
Đến lúc đó, không thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng không truyền bá được món ngon, công dã tràng, uổng phí công sức cậu bận rộn cả tuần.
Tính cả chi phí, 10 tệ một quả là vừa đẹp. ...
Hơn nữa, cậu không hề có ý định bán theo giá cả hệ thống đề xuất vì cậu sợ không bán được.
Hầu như chỉ có thể thấy được ở trấn nhỏ hẻo lánh, lại còn kém phát triển như trấn Lâm Thủy nơi đây. Có lẽ cũng không còn giữ được bao lâu nữa.
Hai người đỗ xe trên vỉa hè, mang theo trứng trà đứng chờ ở trạm xe.
"Ông chủ Lâm, phía trước có một trạm xe buýt, chúng ta qua đó chứ?"
Con đường rộng rãi không có nhiều người đi đường nên trông rất vắng vẻ.
Trên đường cái, xe ba bánh và xe điện chiếm đa số, ngay cả xe ô tô tư nhân cũng rất ít.
Ở ven đường gần đó có trạm xe, Tiểu Ngô dừng lại hỏi Lâm Chu.
Trên cơ bản, khi người trong thôn cần lên trấn hoặc đến huyện đều đi bằng xe buýt.
"Bình thường khi nào thì xe đến thế?"
"Trước đây, bình quân cứ 5 phút lại có một chuyến xe buýt lên trấn. Bây giờ chắc là tâm 30 phút có một chuyến."
Hầu hết người trong trấn nhỏ đều ra ngoài làm công, ít người ở lại, số lượng xe buýt cũng từ từ giảm đi.
Nhưng vì chuyến xe này là một trong số ít phương tiện giao thông trong trấn nên mới có thể lưu giữ đến ngày nay. Lâm Chu gật đầu, cầm trứng trà nhìn thời gian.
Đã 8 giờ, hai người chưa đợi bao lâu đã thấy một chiếc xe buýt cũ nát đang chầm chậm chạy đến.
Hai mắt Lâm Chu sáng rỡ, gần như không chờ kịp tiến lên một bước nhỏ.
Bán trứng trà, bán trứng trà thôi!
Xe buýt chậm rãi đến trạm dừng, cửa xe mở ra. Tài xế xe buýt thấy Tiểu Ngô ngoài cửa xe thì lập tức nhiệt tình chào hỏi.
"Tiểu Ngô à, đây là người bạn cháu nói muốn buôn bán nhỏ đấy hả?"
"Lên đây đi, chú dừng vài phút."
Tiểu Ngô còn chưa kịp lên xe chào hỏi đã nghe bác tài nói oang oang, quay đầu cười lúng túng với Lâm Chu.
Lúc đó, anh nói với các bác tài xe buýt thân thiết rằng gần đây anh có một người bạn muốn ở lại phát triển trong trấn nhỏ, làm chút việc buôn bán nhỏ lẻ, đại loại thế.
Không ngờ bác tài vậy mà nói thẳng ngay trước mặt người ta.
Thế này thì xấu hổ quá đi mất! Đương sự còn đang ở trước mặt kìa, anh cũng không thể giải thích ngay được, không thì lại làm phật lòng cả hai bên.
"Khụ khụ, à ừm, đúng vậy, chú Đinh giúp đỡ tí nhé ạ!"
Chú Đinh trông giống một ông chú hơn 40,50 tuổi. Cạnh cửa xe có một người phụ nữ trung niên cầm ví tiền trong tay, có lẽ là để thu tiền xe.
Lâm Chu nghe hai người nói chuyện, không bày ra biểu hiện gì.
Ở các thành phố lớn, mọi người đều quen làm theo quy củ hơn. Tuy Lâm Chu chưa từng sống ở trấn nhỏ thế này bao giờ nhưng cậu biết đây là nơi cần có mối quan hệ sâu rộng.
Tiểu Ngô sống ở trấn này đã lâu, người có thể được Hoàng Chính Hạo tìm đến làm hướng dẫn viên cho cậu thì chắc chắn quen biết rất rộng, quen thuộc mọi việc trong trấn nhỏ.
Trên mặt Lâm Chu là nụ cười tươi rói. Cậu xách thùng trứng trà lên xe trước ánh mắt dõi theo của những người trên xe.
Tiểu Ngô thì ở lại cửa xe nói chuyện với chú Đinh.
"Làm phiền chú Đinh quá! Đây, Hoàng Sơn chú hay hút này. Chú giấu kĩ chút, đừng để thím phát hiện nhá!"
Tiểu Ngô lén lút lấy bao thuốc lá từ túi quần ra nhét vào túi áo chú Đinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận