Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 513: Diễn thêm, phải diễn thêm! (2)

Chương 513: Diễn thêm, phải diễn thêm! (2)Chương 513: Diễn thêm, phải diễn thêm! (2)
Sau đó ông nhìn xung quanh, thấy phụ cận không có ai thì tiến đến trước mặt Lâm Chu lặng lẽ nói: "Vậy hai ngày kế tiếp, chúng tôi điều chỉnh thời gian diễn xuất, chuyển lên diễn buổi sáng cậu thấy thế nào?"
"Hở?"
Lâm Chu cũng không hay xem kịch, không rõ ràng cho lắm, thấy thời gian biểu diễn đổi sang buổi sáng thì gật đầu không suy nghĩ nhiều.
Bầu gánh vừa thấy Lâm Chu dễ nói chuyện như vậy, thì kích động đến sắp run chân.
"Vậy chín giờ sáng ngày mai gặp mặt nhá, đến lúc đó ông chủ Lâm bán xong, còn có thể qua xem đoàn hí kịch chúng tôi biểu diễn."
"Được, hôm qua tôi dọn quầy sớm, cũng có qua xem. Hôm nay dọn quán muộn nên mới không đi, các diễn viên diễn thật tốt."
"Vậy thì tốt quá, ngày mai, tôi kêu các diễn viên hát bài sở trường của họ, ông chủ Lâm nhất định phải tới đó!"
Lâm Chu rất vui vẻ gật đầu.
Sau đó không biết từ lúc nào, một túi cổ vịt đầu tiên là bị ăn một nửa, có thể cảm giác rõ ràng phân lượng không nhiều lắm. Ông nghĩ ăn cũng đã ăn rồi, giờ mang một tí tẹo về kiểu gì cũng đánh nhau, còn không bằng ăn hết luôn.
Ông trở lại sau cánh gà, nhìn bàn tay rỗng tuếch rơi vào trầm tư.
Nhưng bị con chó thèm nhìn chằm chằm, thì ông có xúc động không nhịn được muốn đút cho nó ăn.
Vốn dĩ có mỗi một mình ông thôi thì chắc chắn sẽ chỉ ăn một ít rồi dừng.
Con chó kia có độc, luôn canh giữ ở bên cạnh ông chờ ăn cổ vịt.
Đã cho chó ăn rồi, mà ông lại không ăn một miếng nào ư?
Hai người nhìn nhau cười, sau đó bầu gánh chào tạm biệt.
Cùng lắm thì buổi sáng bọn họ diễn một lần, buổi tối diễn một lần.
Về phân tại sao ông có lá gan đó, đó là do ông đã sớm tìm được đường lui.
Ông đã lừa được ông chủ Lâm đến bày quầy vào buổi sáng rồi, còn thiếu chút cổ vịt bị giới hạn lượng mua đó chắc?
Vì vậy nên tay không thu về được nữa.
Giữ ông chủ Lâm lại vẫn không tính là thành công.
Đầu óc bầu gánh phải nói là cực kỳ nhanh nhẹn.
Sau khi Lâm Chu đồng ý bày quầy bán hàng trong hai ngày này thì ông lập tức nghĩ ra một cách hay.
Đúng không!
Trọng điểm là phải ăn được món vịt khol
Chờ đến tối lúc biểu diễn, những khách hàng kia đến thì phải đứng xếp hàng, dù sao bọn họ đều đã mua rồi, không cần phải chém giết.
Mọi người cũng không biết việc này, ông đến sớm chờ, ông chủ Lâm vừa đến đã thầu hết toàn bộ vịt kho.
Cho nên ông động não nghĩ ra một cách hay, tăng thêm một tuồng kịch vào buổi sáng, đến lúc đó lừa ông chủ Lâm đến bày quầy bán hàng vào buổi sáng.
Có nghĩ cũng biết là không thể nào.
Chẳng phải vui mừng à?
Sau khi giữ lại rồi có giới hạn mua nửa cân cũng không có tác dụng gì, chẳng lẽ các diễn viên không ra diễn, toàn bộ đều xếp hàng chờ ăn chắc?
Xem cách của ông hay không chứ. Ông cũng phải bội phục bản thân, nhanh như vậy đã nghĩ ra cách này rồi.
Nếu không ông để tay không cũng không dám trở vê.
Buổi diễn kết thúc, một đám diễn viên lục tục trở lại hậu trường.
Bước chân bọn họ nhẹ nhàng, đến nơi khán giả không nhìn thấy thì người này chạy nhanh hơn người kia.
Tư thế chạy về hậu trường để đoạt cổ vịt rõ ràng thế kia, có ai nhìn mà không gấp chứ.
"Vãi, mấy người chạy nhanh quá ha, hôm nay không phải đã nói là không giành, chia đều rồi à?"
"Đúng thế, mấy người vừa xuống sân khấu thì bỏ chạy là có ý gì hả? Chẳng lẽ muốn đổi ý?"
"Chờ tôi với, đừng chạy nữa, tiền trên đầu tôi sắp rớt rồi này!"
"Đúng thế, không cần tiền, chỉ biết đoạt cổ vịt, cổ vịt của tôi huhul"
Người chạy chậm nhìn mấy bóng dáng chạy đẳng trước, thì cực kỳ gấp gáp.
Ngẫm lại hôm qua giành ăn lao lực cỡ nào, hôm nay nếu như vẫn không giành được, vậy bọn họ chỉ còn nước bật khóc thôi.
Đợi đến khi toàn bộ mọi người chen vào hậu trường, nhìn thấy cái bàn rỗng tuếch, trong nhất thời đều mờ mịt.
Anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh.
"Mấy người giấu vịt kho đi rồi à?"
Diễn viên chạy đến cuối cùng, ôm tiền và quà tặng khán giả khen thưởng trong tay, trên người đều treo đầy nên chạy không nhanh, thở hổn hển nhìn đám người đứng im bất động.
Trong không khí cũng không có mùi vịt kho quen thuộc, một chút hương vị còn sót lại cảm giác hình như bay đến từ chỗ khán giả bên ngoài.
Anh nhất thời nghi ngờ hỏi.
Hậu trường im lặng nghe thấy câu hỏi này, bùng nổ trong chớp mắt.
"Cái gì mà giấu chứ, chúng tôi cũng có thấy cổ vịt đâu!"
"Bầu gánh, anh không mua cổ vịt hả?"
"Không đúng, tôi tận mắt nhìn thấy anh đi ra ngoài mà, chẳng lẽ anh ăn hết rồi?"
"Anh không để lại cho chúng tôi một tí nào luôn?"
Sau khi phản ứng lại, các diễn viên đều bùng nổ.
Cả đám nhìn chằm chằm bầu gánh hỏi, ánh mắt kia cực kỳ bất thiện!
Các diễn viên chạy về đầu tiên đã tìm kỹ càng khắp bên trong bên ngoài hậu trường mấy lần, cũng không thấy vịt kho đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận