Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 136: Gà rán gạch cua (1)

Chương 136: Gà rán gạch cua (1)Chương 136: Gà rán gạch cua (1)
Nhìn chú chó ngốc này mới hài hước làm sao!
“Quá xá là ngon!"
Cao Gia Chí cảm nhận được mỹ vị trong miệng, cả người lâng lâng.
Gà rán vị gạch cua có gạch cua thật nha!
Vừa cắn một miếng gà rán, khắp trong miệng toàn là vị thơm ngon của gạch cua, đậm đà cứ như đang ăn cua lông kết hợp cùng thịt gà. Cảm giác hạt sàn sạn lúc nhai cực kỳ rõ ràng, có thể nhận ra ông chủ đã dùng rất nhiều gạch cua trong đó. Không có một chút vị đắng nào cho thấy cua lông vô cùng tươi mới.
Gạch cua, thịt cua và thịt gà đậm vị hòa quyện trong miệng, không phân anh tôi cùng tiến vào dạ dày.
Hương vị tươi ngon lưu lại khoang miệng nhắc nhở cậu ta rằng đây không phải giấc mơ.
Thật sự có gà rán ăn ngon như vậy!
Cao Gia Chí phấn khích gặm liên tiếp hai cái đùi gà, còn chưa đã thèm nhìn về phía đùi gà mà chú chó đang gặm.
"Ngon đến rớt nước mắt luôn!"
Cậu ta chưa từng nếm được mỹ vị đáng giá thế này trước đây.
Cắn vào là thấy thịt gà trắng nõn bên trong. Thịt gà tươi và gạch cua tươi hòa quyện, vừa ra lò, độ lửa vừa phải, không có mùi tanh, khắp miệng chỉ còn lại hương thơm tươi mới, ngon đến mức làm người ta không thể ngừng ăn.
Gà rán gạch cua, vỏ ngoài đỏ cam sáng rỡ hút mắt, màu sắc hệt như vỏ của cua lông hấp chín.
Mỹ vị mới mẻ chắc chắn sẽ đem lại kích thích cực lớn cho vị giác.
"“Hu hu hul”
Cao Gia Chí ghét bỏ nhìn chó ngốc, lại quay đầu nhìn cánh gà rán nổ lốp bốp trong chảo, mua thêm hai cái nữa.
Hai cái đùi gà, cắn vài miếng đã hết sạch.
Không đã ghiền gì hết.
Husky như cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, lặng lẽ quay người ôm lấy đùi gà của mình tự gặm cắn, còn không quên kéo xương gà chủ nhân vừa ăn xong vào lòng.
Cao Gia Chí lắng lặng lấy điện thoại ra kiểm tra số dư.
Cao Gia Chí: ”...'
"Hết tiền rồi, cho mày ăn xương gài"
Husky nghe cậu ta gọi món, đang ăn ngon lành bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng rỡ bày tỏ mị cũng muốn.
Bây giờ mới đầu tháng, không thể phung phí như vậy được, nếu không còn chưa lãnh lương mới đã phải cạp đất mà ăn mất. ...
Nhưng cảm thấy thế thì khá là tự luyến, có khi do cậu nghĩ nhiều, người ta đang tán gẫu vui vẻ, có thể anh đang nhìn gà rán trong nồi xem có ngon không thôi.
"Anh..."
Khiến Lâm Chu khó có thể phớt lờ anh.
Cậu thấy Phương Tuấn đứng một bên lúc thì liếc nhìn cậu, lúc lại cười hì hì gõ chữ chat chit trên điện thoại di động, thỉnh thoảng còn phát ra tràng cười hô hố.
Lâm Chu vốn muốn hỏi anh đang nói chuyện gì, có phải đang nói vê cậu không?
Lâm Chu đứng trước bếp chuyên tâm rán gà.
Đúng, chính là vậy.
Chủ động hỏi người ta có phải đang nói vê mình với người khác không thì kỳ quái lắm! Phương Tuấn rất để ý trạng thái của Lâm Chu, thấy cậu định nói chuyện với anh thì lập tức cất điện thoại, lao tới hỏi.
"Ông chủ Lâm, có chuyện gì thế?"
"Không có gì, anh vừa gõ chữ vừa nhìn tôi, là đang nói về tôi à?"
Lâm Chu thật sự tò mò.
Chủ yếu là trước đây cậu chưa từng gặp được khách quen. Phương Tuấn vẫn là người đầu tiên tìm tới cậu, cậu rất muốn biết chẳng lẽ có chuyện gì cậu không biết chăng.
"Phải đấy, nhóm khách hàng chúng tôi có một nhóm riêng chuyên trao đổi tin tức để tìm cậu."
"Tôi tình cờ gặp được cậu hai tuần liên tục nên bây giờ mọi người đòi nhường chức trưởng nhóm cho tôi, đúng là hết cách mà!" Phương Tuấn thầm vui mừng nói.
Lâm Chu: "1?"
Không phải chứ, mọi người vì ăn bánh bao mà liêu mạng đến vậy luôn?
Khó trách có thể tìm thấy cậu!
Cao Gia Chí bên cạnh nghe thấy còn có chuyện tốt như vậy, hai mắt phát sáng.
"Anh trai, các anh tạo cả nhóm nữa hả? Có thể thêm tôi vào không? Tôi cũng là khách hàng trung thành của ông chủ đây!"
Lâm Chu nhìn Cao Gia Chí tham gia góp vui: ”...'
Trách cậu suốt ngày bận bịu bày quầy bán hàng, quá tách mình ra khỏi đội ngũ thanh niên.
Tại sao những khách hàng này ngày nào cũng có thể đem đến cho cậu bất ngờ lẫn e sợ thế nhỉ?
"Đương nhiên là được. Tôi kéo cậu vào nhóm đây, chỉ cần cậu cũng thích món ngon do ông chủ Lâm làm thì chúng ta chính là người một nhà. Sau này nếu gặp được ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở đâu, nhất định phải trao đổi tin tức đấy-"
"Sao phải phiền phức như vậy, kéo thẳng ông chủ vào nhóm, muốn ăn cứ hỏi một câu là được mà?"
Cao Gia Chí thành công gia nhập nhóm nhưng vẫn khó hiểu nhìn Phương Tuấn.
Nói đến đây, Phương Tuấn lại oán giận nhìn Lâm Chu.
Lâm Chu nhìn đường cái, ngắm trời mây, nhìn chảo dầu, dứt khoát không nhìn hai người.
"Cái này thì cậu hỏi ông chủ đi!"
Cao Gia Chí nghe vậy bèn nhìn Lâm Chu.
"Ông chủ ông chủ, anh bày quầy bán ở đâu không nói được à?"
Lâm Chu: "...'
Giới trẻ ngày nay thẳng thắn ghê.
"Thế anh nói xem tôi bày quầy bán hàng là vì cái gì?"
Lâm Chu giả vờ nghiêm túc hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận