Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 201: Cậu mua rau không? Muốn mua bao nhiêu? (1)

Chương 201: Cậu mua rau không? Muốn mua bao nhiêu? (1)Chương 201: Cậu mua rau không? Muốn mua bao nhiêu? (1)
Ông bác: "Cậu mua rau không? Muốn mua bao nhiêu?"
Lần này, Phan Nguyên đã hiểu.
Bốn mắt nhìn nhau, Phan Nguyên nghĩ: Ông bác trông chất phác thế, không ngờ cũng là người biết làm ăn.
"Cháu muốn mua hết, bao nhiêu tiền ạ?"
"Hê, duyên phận cả mà, đừng nói chuyện tiên nong chứ."
Dứt lời, ông bác nhanh chóng cân rau trên sạp và báo giá: "46 tệ, lấy cậu 45 thôi."
Phan Nguyên nghe xong nhanh tay quét mã thanh toán.
Ông bác nhận được tiền, vui vẻ cười ha ha chỉ địa điểm cho anh ta.
Lúc này, Lâm Chu lại lần nữa bị bác gái dẫn vào khu dân cư.
nạn
Không biết được vị trí cụ thể của ông chủ Lâm nhưng có phương hướng rõ ràng cũng được. Thế là Phan Nguyên mang theo số rau trị giá 45 tệ và tin tức đi kèm đến khu dân cư đối diện. ...
Chủ yếu là ông bác cũng không biết rõ, chỉ thấy một bác gái lôi kéo chàng trai trẻ và xe ba bánh của người ta đến khu dân cư đối diện.
Ông bác nhận ra vẻ nghi ngờ trên mặt Phan Nguyên cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu khẳng định với anh ta.
"Cô ơi, cô ơi, cô dẫn cháu đi đâu thế ạ?"
Phan Nguyên nhìn theo hướng tay của ông bác, thấy khu dân cư đối diện.
Lâm Chu kinh ngạc nhìn bác gái, hèn gì bác gái biết rõ như vậy.
"Dẫn cháu đến nơi an toàn, con trai cô làm quản lý trật tự đô thị, bọn họ sắp đến rồi, cô cố ý đứng chờ cháu trước cổng chợ bán thức ăn đấy."
Á đù, quần chúng có tin tức nội bộ nhal
Lần trước, bảo vệ ở cổng không thèm nhìn, lần này lại mỉm cười gật đầu với Lâm Chu, dáng vẻ đầy mong đợi.
Lâm Chu nhận lọ thủy tinh, bắt đầu đổ cá vào.
Lâm Chu thấy bác gái dẫn cậu đến khoảng đất trống, sau đó lấy lọ thủy tinh mấy lít từ giỏ mua thức ăn bên người ra.
"Được ạl"
"Anh bạn trẻ, món cá kho cơm rượu cháu làm hôm qua ngon lắm, cả nhà cô đều rất thích ăn. Hôm nay cô mua nhiều một chút, lấy cho cô 5 cân, cô có mang lọ đậy kín theo này."
"Nhóc đẹp trai cho cô thêm chút nước sốt nhé! Mùi vị của nó ngon tuyệt, hôm qua nhà cô ăn hết cá, sáng nay nấu ít mì cho vào nước sốt, phải nói thơm ngon miễn bàn, lại còn rất tươi!"
Vào khoảnh khắc Lâm Chu xuất hiện, cô Diêu dẫn con trai đi chơi ở khu vực thiết bị tập thể dục công cộng trong khu dân cư vô cùng mừng rỡ, chạy đến mua cá kho cơm rượu.
Bác gái nấu ăn đã nhiều năm, không cần Lâm Chu nhắc nhở, lúc nếm được vị bác gái đã biết cá này có thể giữ được lâu.
Một lọ thủy tỉnh không chứa hết năm cân, phải dùng thêm vài lọ nữa. Sau đó, bác gái sảng khoái trả tiền rôi cầm túi lớn cá kho cơm rượu về.
Phút chốc, hương vị hôm qua lại thoang thoảng trong miệng bà như ký ức được tái hiện.
Bịt kín, cho vào tủ lạnh sẽ bảo quản được trong vài ngày.
Bác gái xem Lâm Chu mở nồi inox ra, nguyên nồi nước sốt đỏ au thấm đẫm trong từng miếng cá nâu thâm, màu sắc hấp dẫn, thơm nức cả mũi.
Ngay sau đó, nhiều khách hàng trong khu dân cư có mua cá hôm qua cũng trở thành khách quen.
Họ vốn đang thắc mắc ai lại bày quây bán hàng trong khu dân cư.
Nhưng có người mua ăn nên ai nấy đều không nhiều lời.
Không nói những thứ khác, cá kho cơm rượu này đúng là rất thơm!...
Trước cổng khu dân cư, Phan Nguyên cầm túi rau nên việc di chuyển tìm người khá hạn chế.
Tuy 45 tệ không nhiêu nhưng cũng mua được kha khá rau quả trong sạp hàng ven đường, cầm trẹo cả tay.
"Cháu chào bác, cho cháu hỏi bác có thấy một quầy bán cá đi qua không ạ?"
Ông bác bảo vệ nghe vậy thì biết ngay người này đang tìm quầy bán cá kho cơm rượu.
Bởi vì bảo vệ không rõ người này đến mua đồ ăn hay là ở trong khu dân cư, ông bác hỏi: "Cậu tìm cậu ấy làm gì?"
“Cháu mua cá ăn ạt"
Phan Nguyên bị hỏi đâm ra hơi bối rối, tìm ông chủ Lâm còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là mua đồ ăn rồi!
"Cậu ấy ở trong khu dân cư ấy, cậu tự đi tìm đi."
Nơi này ở ngay đối diện chợ bán thức ăn nên không phải khu dân cư cao cấp gì. Bình thường, bảo vệ rất lười, ngay cả hàng rào cũng mở toang, người ra kẻ vào, bảo vệ vốn không quản hết.
Thế là Phan Nguyên cầm theo túi rau đi vào khu dân cư.
Vừa vào bên trong khu dân cư chính là ngã tư, Phan Nguyên không biết vị trí của Lâm Chu, chỉ có thể tìm ở một bên trước.
Sau đó, anh ta cứ lượn vòng quanh, thấy có nhóm người vây quanh một chỗ trong khu thiết bị tập thể dục ở trung tâm khu dân cư, trông rất náo nhiệt.
Phan Nguyên gần như không chút nghĩ ngợi đã cảm thấy đó chắc hẳn là chỗ ông chủ Lâm, bèn bước nhanh đến.
Càng đến gần, mùi thơm càng nồng.
Thẳng đến lúc nhìn thấy Lâm Chu, Phan Nguyên mới hoàn toàn yên tâm.
Anh ta kích động, tay run rẩy, rốt cuộc cũng tìm thấy người rồi!
Phan Nguyên đứng xếp hàng đằng sau mọi người.
Đến lượt anh ta, Lâm Chu nhìn thấy anh ta lập tức bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận