Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 701: Anh sợ sau này sẽ không có cơ hội ăn đậu hũ ngon như vậy nữa! (1)

Chương 701: Anh sợ sau này sẽ không có cơ hội ăn đậu hũ ngon như vậy nữa! (1)Chương 701: Anh sợ sau này sẽ không có cơ hội ăn đậu hũ ngon như vậy nữa! (1)
Hơn nữa, bình thường anh không thích ăn đậu hũ cho lắm, nhưng hôm nay lại bị đậu hũ này hấp dẫn.
Chủ yếu vì đậu hũ này không giống đậu hũ thông thường.
Không chỉ đẹp mắt mà còn thơm ngon.
Không có mùi tanh của đậu hũ, chỉ có mùi phụ liệu thơm thơm cay cay, hương vị tươi ngon.
Tiêu Phàm nóng lòng mang theo đậu hũ đến khu trượt tuyết, tìm chỗ ngồi xuống, không có bàn, anh bèn cầm túi đậu hũ trong tay, tay còn lại lấy đũa dùng một lần ra.
Trước khi bắt đầu, anh còn hơi do dự, đậu hũ này mềm như vậy, sao ông chủ không cho thìa mà cho đũa nhỉ? Có thể gắp được không đây?
Tiêu Phàm rất ít khi ăn đậu hũ, chần chờ duõi đũa vào trong túi gắp thử.
Vừa gắp trúng, anh lập tức phát hiện đậu hũ này trông có vẻ mềm nhưng cũng không hề mềm như tưởng tượng, vậy mà có thể gắp lên được.
*Liêu gây chết là liêu lượng nhỏ nhất của chất độc có thể gây tử vong.
Sự kết hợp giữa tương vừng, tương rau hẹ và sa tế cực kỳ hoàn hảo.
Trước đây, anh không thích ăn đậu hũ, chỉ cảm thấy đậu hũ có mùi khá tanh, lắm lúc còn có vị chua nhạt. Trừ khi phối trộn gia vị đậm như đậu hũ ma bà, không thì sẽ rất khó ăn.
"Mẹ nó, ngon dữ vậy luôn?”
Phối hợp với đậu hũ nóng hổi vừa thổi vừa ăn, mùi thơm đậm đà, hương vị càng thêm phong phú, ăn một miếng trong miệng, hai mắt Tiêu Phàm sáng bừng.
Một bát đậu hũ nóng đầy chính là liều gây chết * với anh.
Sau đó, anh cho vào miệng, cắn một ngụm, hương vị thơm ngon và mềm mại của miếng đậu hũ lập tức lan tỏa trong miệng.
Phải, sau khi ăn một miếng, anh cảm thấy chỉ dùng mỗi từ "ngon" sẽ không diễn tả được hết tinh túy trong đó. Ăn thêm mấy miếng nữa, anh mới nghĩ ra từ phù hợp hơn, chính là "quá đã”.
Bây giờ ăn vào miệng, một ngụm nối tiếp một ngụm, anh thật sự thấy may mà mình vẫn chưa nói ra.
Đúng là quá đãi
Tuy đậu hũ rất rẻ, nhưng một bát giá 10 tệ to thế này, lúc đó anh còn muốn bảo ông chủ múc ít lại một tí.
Tiếng hét chói tai vang lên liên tục, tạo thành náo loạn dữ dội.
Trong lúc Tiêu Phàm ăn say sưa ngon lành.
Toàn bộ khu trượt tuyết đột nhiên rơi vào cơn khủng hoảng to lớn.
Đậu hũ nóng hôi hổi trượt thẳng từ miệng đến dạ dày, trong môi trường lạnh lẽo thế này thật sự vô cùng dễ chịu.
Xa xa có người hét lên: Mau tránh ra, chạy nhanh đi.
Tiêu Phàm bị dọa đến nỗi sợ hãi co giò bỏ chạy.
Đợi đến khi anh định thần lại và cảm thấy có gì đó sai sai, ngẩng đầu lên thì thấy có một con hổ đang từng bước đi đến chỗ anh.
Tiêu Phàm không hề quan tâm.
Ở khu trượt tuyết, mọi người thường hay trượt chân đụng trúng người khác, khi ấy sẽ hô to bảo tránh đường tương tự như vậy.
"Đệch mợi”
Tiêu Phàm ăn quá tập trung, còn tưởng có ai đó sắp té ngã. Kết quả chân anh mềm nhữn, vừa đứng lên đã ngã sấp mặt xuống đất, lúc chạy trốn còn không quên cầm nguyên túi đậu hũ trên tay. Lúc này, cả túi cũng bị rơi trên mặt đất.
Trong chớp mắt, mặt mày Tiêu Phàm xám như tro tàn.
Nhóm khách du lịch luôn miệng nhắc nhở Tiêu Phàm mau chạy đi đứng ở bốn phía xa xa đều sợ đến tái mặt.
Huấn luyện viên trượt tuyết nhận ra Tiêu Phàm đã co quắp trên mặt đất, bèn run lẩy bẩy lấy điện thoại ra gọi điện cầu cứu.
"Alo, mau đến đây đi! Hổ Siberia trong núi xổng ra ngoài, chạy đến khu trượt tuyết rồi! Có người không chạy nổi, hổ Siberia đang đi đến chỗ anh ta. Tiện thể gọi đội cứu hộ đến luôn."
Huấn luyện viên thấy con hổ từng bước đi gần đến trước mặt Tiêu Phàm thì sắp sợ đến nỗi kêu cha gọi mẹ. Một người đàn ông lớn tướng bị dọa đến rớt nước mắt.
Nhóm khách du lịch xung quanh đều nhanh chân chạy trốn ngay khi con hổ xuất hiện, người nào hơi nhát gan đã lấy tay che mặt, run lên bần bật.
"Làm sao bây giờ? Làm sao đây? Người kia không chạy kịp rồi."
"Trời đất ơi, hổ có cắn người không vậy? Sao khu trượt tuyết lại để con hổ chạy vào thết"
"Chắc họ cũng không dám cản đấy! Sao có thể cản được con hổ chứ?"
"Có cứu được người này không đây? Khủng khiếp quá đi!"
Nhóm khách du lịch mắt mở trừng trừng nhìn con hổ dần dần đến gần người đàn ông ngã trên mặt đất.
Khoảnh khắc Tiêu Phàm ngã xuống, đầu óc anh đã nghĩ đến lời trăn trối cuối cùng.
Anh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa có cả bạn gái, chết thế này oan uổng biết mấy!
Còn có đậu hũ nóng anh vừa mua nữa. Anh mới ăn được đậu hũ ngon như vậy mà chưa kịp ăn hết đã rơi xuống đất rồi.
Đáng tiếc biết bao nhiêu!
Anh sợ sau này sẽ không có cơ hội ăn đậu hũ ngon như vậy nữa!
Tiêu Phàm run rẩy nằm trên mặt đất, bình thản nhắm mắt.
Lặng lẽ chờ đợi cái chết ghé đến.
Anh mong con hổ này ngoạm mình dứt khoát một chút, đừng để anh khổ sở.
Ngay khi con hổ đi đến trước mặt Tiêu Phàm và che phủ cả người anh, mọi người đã nhắm tịt mắt, không dám nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận