Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 199: Bên cạnh đúng là bên cạnh à? (2)

Chương 199: Bên cạnh đúng là bên cạnh à? (2)Chương 199: Bên cạnh đúng là bên cạnh à? (2)
Lâm Chu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy anh trai trước đó đổi cá lấy hamburger của cậu.
"Xin chào."
Một người ngồi chôm hổm, một người đứng, cảm giác nói chuyện kiểu này quái quái thế nào. Lâm Chu đặt mồi cá trong tay xuống, đứng dậy cười chào hỏi.
"Chào cậu, chào cậu. Ông chủ Lâm đến câu cá à?"
"Vâng, lần trước nghe anh nói cá bên này nhiều nên tôi đến thử xem."
Lâm Chu gặp được khách hàng thì vui mừng đấy, nhưng cũng sợ lát nữa không câu được gì lại bị chê cười.
Nhất là hôm nay cậu còn không mang khẩu trang!
Phan Nguyên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vẻ mặt Lâm Chu xấu hổ và mất tự nhiên.
Anh ta còn nói bên này có nhiều cá, hiếm khi không câu được con nào.
Không ngờ lại gặp được lần nữa, đã thế ông chủ Lâm cũng đi câu cá. Hai người không thân lắm, anh cũng không tiện quấy rầy quá nhiều.
Bên cạnh này thật sự là sát bên cậu à?
Lâm Chu nhìn Phan Nguyên cách cậu vài bước: ”...'
Nhưng Phan Nguyên vẫn muốn nghe ngóng tuần này Lâm Chu bày quầy hàng ở đâu, vì thế dừng lại cách chỗ Lâm Chu cắm chốt không xa.
Cậu nhớ lần trước người anh em này lấy cá đổi hamburger, cá vừa nhiều vừa lớn.
"Vậy ông chủ Lâm câu trước đi, tôi sang bên cạnh cắm chốt."
Sau đó, Lâm Chu thấy người anh em này lấy đủ loại thức ăn cho cá từ trong ba lô ra, bắt đầu phối trộn tại hiện trường!
Không ngờ cậu móm liên tục, đúng là không thể hiểu nổi.
Bây giờ người anh em này đang làm ổ ngay bên cạnh, cậu muốn xem thử tại sao anh ta có thể câu được nhiều cá lớn như vậy, sẵn tiện học lỏm!
Nghe những gì anh ta nói, cậu tưởng ai tới cầu Phổ La câu cá đều như thế.
Phan Nguyên nghe được câu hỏi của Lâm Chu, ngước nhìn ánh mắt ngây thơ trong veo của đối phương.
Lâm Chu nâng cao tinh thần, trừng to mắt nhìn.
"Anh tự phối trộn thức ăn cho cá à?"
Đây là thao tác gì thế?
Hóa ra ông chủ Lâm là lính mới!
"Sau đó trộn thêm những loại mồi thường dùng vào, còn cả con tôm mềm này nữa, trong đây có hạt kê và mùi ngũ cốc, dùng tốt lắm đấy.'...
"Số lượng được tính dựa vào thời gian anh câu cá. Nếu anh câu trong thời gian dài thì nên chuẩn bị nhiều một chút, thời gian ngắn thì giảm lại."
"Cậu xem nhé, chúng ta bắt đầu từ Hóa 6 và Hóa 4."
Lâm Chu chăm chú lắng nghe, cậu thậm chí còn không thèm chuẩn bị thức ăn cho cá. Cậu xách chiếc ghế đẩu đến ngồi cạnh Phan Nguyên, xem anh ta làm ổ.
"Tỷ lệ là 1:1."
"Đương nhiên, đầu tiên còn phải xem anh muốn câu loại cá nào? Điểm câu ở cầu Phổ La đa số là cá trích và cá chép, nên phối hai loại mồi này." Mấy phút sau, Lâm Chu nhìn động tác phối trộn thức ăn cho cá như đang nấu ăn của anh trai thì chợt hiểu!
Thì ra còn phải làm thức ăn cho cá riêng biệt tùy theo từng loại cá khác nhaul
Nấu ăn thì cậu rất rành nha!
Há chẳng phải cậu tự làm thức ăn cho cá dễ như trở bàn tay à?
"Ông chủ Lâm, tôi chia cho anh một mớ thức ăn cho cá này nhé? Anh thử xem có tác dụng không."
"Vậy thì thật ngại quái”
Tuy Lâm Chu cũng muốn lắm, nhưng cậu đã quen khiêm nhường.
Phan Nguyên không nắm bắt được ý Lâm Chu, còn cảm thấy Lâm Chu có tay nghề nấu nướng tốt như vậy, chắc chắn làm thức ăn cho còn tốt hơn anh ta. Anh ta chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi!
"Xem tôi kìa, với tay nghề nấu nướng của ông chủ Lâm, chắc chắn anh làm thức ăn cho cá sẽ tốt hơn tôi làm tùy tiện thế này nhiều."
Vừa dứt lời, Phan Nguyên rất tự nhiên rụt tay vê, không chia nữa.
Lâm Chu: "...'
Đôi khi khiêm nhường không phải thói quen tốt! Ví như hiện tại, cậu đã bỏ lỡ thức ăn cho cá độc nhất vô nhị do cần thủ chia sẻ rồi!
Lâm Chu sắp không duy trì nổi nụ cười nữa.
Phan Nguyên còn hỏi cậu tuần này sẽ bày quầy bán hàng ở đâu.
"Tôi bán cá ở chợ bán thức ăn Nam Tân."
"Vậy là ngày nào ông chủ Lâm cũng thu hoạch khá khẩm nhỉ! Cá ăn không hết còn có thể lấy ra bán. Tôi không có tay nghề kia, câu cá về đều trữ đông trong tủ lạnh, không ai ăn."
"Tôi tặng lắm quá nên hàng xóm láng giềng thấy cá là ngán ngẩm."
Phan Nguyên cực kỳ cảm khái nói.
Lâm Chu: ”...'
Hôm nay đúng là không trò chuyện thêm phút nào được nữa đâu!
"À, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà có việc, hẹn lần sau lại câu cá với anh nhé!"
Lâm Chu thuận miệng nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Ông chủ Lâm sợ câu cá cùng anh trai này sẽ không giữ được mặt mũi mất, chạy trước là thượng sách.
"Được, chúng ta thêm bạn tốt đi. Tôi chia sẻ điểm câu cá giấu kín quý báu cho cậu!"
Phan Nguyên nghe ông chủ Lâm hẹn anh ta lần sau cùng đi câu cá, lập tức hai mắt sáng rỡi
Lâm Chu thật sự rất cần điểm câu cá được chia sẻ này.
Yêu cầu thêm bạn tốt của cần thủ quả là làm người ta không thể từ chối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận