Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 797. Hả? Không cẩn thận như vậy à? (2)



Chương 797. Hả? Không cẩn thận như vậy à? (2)




“Hả? Không cẩn thận vậy à?”
Hèn chi trong đội ngũ nhiều người không quen.
“Chứ gì nữa, chuyện này cũng nói lộ nữa, vốn đã không dễ dàng, giờ còn nhiều người, cạnh tranh càng dữ dội hơn.”
“Vừa vặn được nghỉ, mọi người không có gì làm, tớ cảm giác cơm chân giò kho sẽ rất khó giành.”
“Tớ cũng thấy vậy.”
Cô gái gật đầu.
Thấy khách hàng phía trước đã bắt đầu ăn. Cô gái cả ngày chưa ăn cơm đói đến ôm bụng, nhìn với đôi mắt trông mong.
“Thèm quá!”
“Thì đó, cơm chân giò kho của ông chủ Lâm làm còn ngon hơn trong những video trên mạng, trước kia tao tưởng những video được chỉnh màu, thẳng đến khi nhìn thấy chân giò mà ông chủ Lâm làm, thì ra màu sắc thật sự có thể đỏ tươi, nhìn thôi đã thèm chết.”
“Ngẫm lại cơm chân giò kho trước kia tớ mua bên ngoài, màu sắc nhìn không muốn ăn, cái màu nâu nâu ấy, cậu hiểu không.”
“Hiểu hiểu, cơm chân giò kho tớ ăn cũng là màu nâu của đồ kho, còn không có mùi thơm gì.”
Khi từng phần cơm chân giò kho được đóng gói xong.
Chân giò được mở ra, hơi nóng mang theo mùi thơm tản ra trong không khí, mẹ của cô gái ở góc rẽ rất khó chịu.
Dọc đường đi theo con gái đến đây, bà cũng chưa ăn cơm. Lúc này ngửi được mùi thơm, trong miệng điên cuồng nuốt nước miếng.
Nhìn thấy con gái và bạn học nói chuyện hăng say, có lẽ không chú ý đến bà.
Mẹ cô gái nhìn lại bản thân, đeo khẩu trang với mũ, ăn mặc rất chững chạc, hoàn toàn khác với lúc ở nhà.
Ăn mặc như vậy ném vào trong đám người cũng không ai phát hiện, xếp hàng có lẽ cũng sẽ không bị nhận ra đúng không?
Mẹ cô gái thử đi vào ngõ nhỏ.
Thấy người đi ngang qua bưng cơm chân giò kho trong tay, phía trên là móng giò lớn, vừa đi vừa thuần thục móc găng tay dùng một lần trong túi tiền ra, cầm thẳng lên gặm, cảnh vừa đi vừa ăn khiến người mẹ trung niên mở mang kiến thức.
Bây giờ giới trẻ đều ăn uống như vậy à?
Giỏi đó!
Mẹ cô gái thuận lợi đi đến phía cuối của đội ngũ, nhìn toàn bộ hành trình con gái không chú ý đến bà thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng có tâm tư quan tâm đến quầy hàng này.
Vừa hay bạn học đứng phía trước bà rất hòa nhã, nên mẹ cô gái mở miệng hỏi: "Bạn học, dì muốn hỏi mấy đứa đều xếp hàng ở nơi này để mua cơm chân giò kho à?"
Bạn học thân thiện giải thích cho bà.
"Đúng vậy, dì biết ông chủ Lâm không?"
Mẹ cô gái lắc đầu, bày tỏ không quen biết.
Sau đó nhìn thấy bạn học trước mặt dùng biểu cảm ‘dì kiếm hời rồi’ nói: "Vậy thì dì thật có phúc, là ông chủ Lâm đang bày quầy bán hàng, ông chủ Lâm rất nổi ở trên mạng, dựa vào trù nghệ xuất thần nhập hóa chinh phục từng khách hàng, fans ruột rất nhiều, đi đến đâu đều có thể thu hoạch nhóm lớn khách hàng đấy."
"Sau đó chúng cháu đều gọi ông chủ Lâm là vua đầu bếp, dì hiểu nội dung vàng trong từ vua đầu bếp mà đúng không, cháu dám nói cơm chân giò kho ông chủ Lâm làm là thiên hạ đệ nhất, còn về cái khác thì cháu chưa ăn qua nên không dễ đánh giá."
Thời điểm này, sinh viên dùng từ đều vô cùng cẩn thận, chuyện không xác định thì sẽ không mở miệng.
Bạn học trước mặt bạn học này nghe thấy cậu nói, cảm thấy cậu chém gió không đủ thể hiện tài nghệ của ông chủ Lâm, tài ăn nói không được, làm hạ thấp uy danh của ông chủ Lâm ở bên ngoài.
"Cậu bảo thủ rồi, theo như tôi nói trên đời này không có mấy ai vượt qua ông chủ Lâm, mùi vị của cơm chân giò kho đấy, dì thử một miếng là biết ngay thôi, vừa vào miệng đã mềm mại, ngoại trừ ngon ra thì chỉ là ngon, rất đỉnh đấy!"
"Theo tôi thấy cậu cũng bảo thủ rồi, cơm chân giò kho ông chủ Lâm làm đâu ngửi được nhiều ở nhân gian, tôi nói cậu nghe…"
Vừa mở đầu đã giống như là mở ra hai mạch Nhâm Đốc cho mọi người.
Đám sinh viên muốn thắng bại thần kỳ, đều cảm thấy người khác chém gió không đủ thể hiện mỹ vị cơm chân giò kho của ông chủ Lâm.
Sau đó, Lâm Chu phía trước quầy hàng nhìn thấy số chữ nhiệm vụ bắt đầu tăng lên khó hiểu, hơi ngây ra.
Hôm nay cậu vẫn chưa kịp mở miệng.
Chủ yếu là những người trước mặt đều là người quen, hai ngày trước đã qua đây, cậu cũng đã nói qua vấn đề lời nói như cũ, chỉ sợ nói nhiều sẽ khiến mọi người phát hiện ra gì đó.
Cho nên cậu sẽ không mở miệng.
Không ngờ cậu không mở miệng, nhiệm vụ lại thay đổi.
Có chuyện gì vậy?
Lâm Chu không nghĩ ra.
Nhiệm vụ tuần này mơ hồ quá đi.
Không hiểu nổi, không hiểu nổi.
Lâm Chu không rảnh để nghĩ nhiều, động tác chặt chân giò cũng không dừng lại.
Khuỷu giò là bán nhanh nhất.
Không bao lâu đã hết sạch.
Sau đó chỉ có thể thêm móng giò.
Móng giò được hầm cách thủy mềm nát, cắn vào miệng một lúc đã tan ra, sau đó không cần cắn tiếp, xương đã tự động tách rời.
Đối với người thích gặm, chỉ sợ mùi vị này còn ngon hơn cả khuỷu giò hoàng kim. Hết chương 797.



Bạn cần đăng nhập để bình luận