Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 62: Mua ghép gì? Hàng sộp pe à? (2)

Chương 62: Mua ghép gì? Hàng sộp pe à? (2)Chương 62: Mua ghép gì? Hàng sộp pe à? (2)
Có lẽ con trai ông cũng thích leo núi!
Lục Thiển vừa bò vừa không nhịn được xỉa xói trong lòng.
Nếu không xỉa xói, không nhờ oán khí lớn như thế chống đỡ thì cô đã xụi lơ trên mặt đất từ lâu.
Cô là đại tiểu thư hào môn, bình thường lúc ra ngoài đều được tài xế xe hạng sang đưa đón.
Giày cô đi cũng toàn là sản phẩm hàng hiệu đặt làm riêng. Nhưng khi đi đường nhiều vẫn rất dễ bị biến dạng.
Có thể thấy rõ thường ngày cô không thích đi bộ đến cỡ nào.
Cô làm gì có thể lực để leo núi chứ!
Bây giờ, cô lại bị đối tượng xem mắt lôi đi leo núi. Đúng thật là không thể không xỉa xói mài
Chê cô leo chậm đúng không?
Trương Minh Viễn nhìn đồng hồ, ban đầu anh dự tính thời gian leo tới đỉnh núi là bảy giờ, sau đó trước chín giờ còn kịp chạy về công ty đi làm.
Lục Thiển: ...
Đúng là nữ sinh leo núi quá chậm, khiến tiến độ của anh bị trì hoãn nghiêm trọng.
Hiện tại đã tám giờ rưỡi, hai người còn chưa lên tới đỉnh núi.
Anh tỏ thái độ gì đấy hả?
“Anh đỡ em đi?"
Hãy xem cô làm sao hạ gục tên đàn ông tró này, giày vò anh ta thế nào đi!
Thật muốn đánh chết tên đàn ông tró (chó) này!
Lục Thiển thầm nổi điên trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn đưa tay cho Trương Minh Viễn. Dù sao cô cũng leo lên tới đây rồi, nếu không hạ gục tên đàn ông tró này, cô sẽ có lỗi với ngọn núi mình đã leo lên.
Aaaal
Lục Thiển biết cái gì gọi là ngả theo chiều gió.
Trương Minh Viễn nghe cô gọi Tổng giám đốc Trương thì khẽ nhíu mày: "Gọi tên anh là được rồi, em không phải cấp dưới của anh."
"Được ạ, Minh Viễn."
"Cảm ơn Tổng giám đốc Trương."
Xưng hô này lập tức trở nên mập mờ.
Đây mới là lần đầu gặp mặt mà để anh cõng cô thì không tốt lắm đâu!
Trương Minh Viễn nghiêm túc nhìn Lục Thiển và nói.
"Nếu em leo không nổi thì nói với anh, anh cống em."
Tuy anh có sức lực, cũng thích leo núi, nhưng không có nghĩa là nữ sinh cũng có hơi sức leo tới đỉnh núi như anh.
Câu nói này thật sự tràn đầy năng lực bạn trai đến mức bùng nổ, lập tức làm Lục Thiển đỏ mặt.
Kết hợp với nụ cười mong manh yếu đuối và sắc mặt tái nhợt khi leo núi của Lục Thiển, Trương Minh Viễn chợt nhận ra hình như xem mắt mà rủ con gái nhà người ta đi leo núi không được tốt cho lắm.
Thế là cô đỏ mặt, mạnh miệng bày tỏ mình vẫn có thể leo tiếp.
Phụ nữ Hoa quốc cả đời đều mạnh mẽ, Lục Thiển cứ thế tự mình bò lên đỉnh núi.
Với mục đích không để Trương Minh Viễn cảm thấy cô không được.
Cũng xuất sắc phết! "Mùi gì thơm thế nhỉ?"
Lên tới đỉnh núi, lúc này Lục Thiển đã chìm vào trạng thái vừa mệt vừa đói. Cô nghĩ nếu có giường, có lẽ cô sẽ nằm ngay lên đó không thèm nhúc nhích.
Nhưng mùi thức ăn thơm phức thoang thoảng trong không khí giúp cô phấn chấn tinh thần hơn.
Leo núi thật sự quá tốn sức.
Thường ngày, mỗi buổi sáng ở nhà, cô chỉ cần một tách cà phê đen hoặc một lát bánh mì. Có khi nửa cái sandwich cô còn ăn không hết.
Nhưng giờ đây ngửi được mùi đồ ăn thơm trên đỉnh núi, cô cảm thấy mình có thể ăn hết cả một con bòiI
"Hình như là mùi cháo."
Trương Minh Viễn biết Lâm Chu bán cháo trên đỉnh núi Tân Hoàng, giờ ngửi được hương vị này lập tức phản ứng lại ngay.
Nói rồi anh kéo Lục Thiển đi đến nơi tỏa ra mùi thơm.
Không ngờ những lời cha anh nói đều là thật.
Trên đỉnh núi Tân Hoàng thật sự có người bán cháo. Không biết người này có phải là Lâm Chu trong miệng cha anh không.
"Xin chào, cậu có phải là Lâm Chu không?”
Trương Minh Viễn dẫn Lục Thiển đi tới đỉnh núi, chỉ thấy duy nhất một chỗ bán cháo.
Chủ quán cũng là người trẻ tuổi nên anh tới hỏi thăm.
"Đúng ạ, cho hỏi anh là ... ?"
Lâm Chu ngẩng đầu nhìn Trương Minh Viễn, gương mặt này trông khá quen, nhưng cậu không nghĩ ra mình đã gặp anh ở đâu.
Cậu gãi đầu bối rối.
"Tôi là con trai của Trương Kiến Quân, có lẽ cậu biết cha tôi đấy. Trước đó hai người còn hẹn cùng nhau leo núi."
Nghe Trương Minh Viễn nói vậy, Lâm Chu nhớ ra ngay mình đã thấy gương mặt này ở đâu. Hóa ra dáng dấp anh ta giống hệt ông bác leo núi cùng cậu.
Lúc đầu cậu không nghĩ đến phương diện kia nên chỉ thấy gương mặt này rất quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Sau khi biết được đây là con trai của ông bác leo núi, cậu lập tức cảm thấy gen của ông bác đúng là mạnh mẽ, hai cha con trông giống nhau như đúc.
"Em biết em biết, anh đưa bạn gái đi leo núi à?"
Biết là người quen, Lâm Chu nhanh chóng trở nên niềm nở khéo nói.
Cậu nhìn Trương Minh Viễn bằng ánh mắt trêu chọc.
Bác Trương lo sốt vó vì chuyện chung thân đại sự của con trai, ngày nào cũng càm ràm con trai ông đã hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái, nên ông muốn giới thiệu đối tượng cho con trai mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận