Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 710: Tôi muốn giành mua ở phía trước anh ta! (2)

Chương 710: Tôi muốn giành mua ở phía trước anh ta! (2)Chương 710: Tôi muốn giành mua ở phía trước anh ta! (2)
"Cho nên giờ chúng ta đi đâu?”
"Thì đi tham quan thôi chứ làm gì giờ, thuận tiện chờ ông chủ Lâm, bằng không đã mua vé vào cửa giờ lại ra ngoài, không phải lãng phí lắm sao."
Hai người cảm thấy có lý, vì thế cứ đi tham quan thắng cảnh.
Cùng lúc đó, Lâm Chu đang xay đậu.
Đậu ngâm một đêm, cực kỳ dễ xay, cậu đẩy cối đá xay đậu thành bã.
Quản gia Tôn bên cạnh nhìn thấy Lâm Chu xay đậu, ngày càng cảm thấy suy nghĩ của mình cần mau chóng thực thi. Sau đó đi đến trước mặt nói với Lâm Chu.
"Cậu chủ à, tôi cảm thấy nhà chúng ta còn thiếu một chức vụ."
Lâm Chu nghe nói như thế sửng sốt, hửm?
"Tất nhiên là cần rồi, cứ để cậu xay đậu vất vả quá."
Một quản gia dẫn theo hai người giúp việc, đã đủ chăm sóc tốt cuộc sống của cậu rồi.
Lâm Chu bất đắc dĩ bật cười, với giá trị vũ lực hiện tại của cậu, lúc xảy ra chuyện là cậu bảo vệ vệ sĩ, hay là vệ sĩ bảo vệ cậu, đúng là khó nói được.
"Vệ sĩ đó, vệ sĩ tại nhà, nên tìm người khỏe mạnh, làm được mấy việc nặng, hơn nữa cậu ra ngoài có vệ sĩ, chúng tôi cũng yên tâm hơn một chút."
Còn thiếu gì đâu?
"Cháu ra ngoài bày quầy hàng còn dẫn theo vệ sĩ, rồi ai dám đến mua đồ nữa, không cần đâu, cháu bày quầy hàng thôi mà có gì nguy hiểm đâu, nhưng nếu trong nhà cần thì thông báo tuyển dụng một người cũng được."
"Trong nhà thiếu chức vụ gì?"
Lâm Chu thấy dáng vẻ áy náy của quản gia, bất đắc dĩ gật đầu.
Hiện tại thấy cậu chủ vẫn muốn tiếp tục làm việc nặng bèn nói ra.
"Được, vậy tôi tuyển một người."
Hôm qua quản gia Tôn thấy cậu chủ của mình làm công việc tốn sức này, đã rất khó chịu, nhưng ông và mấy dì giúp việc đều không khỏe như cậu chủ, không giúp được, chỉ có thể nhìn, lúc ấy ông đã có suy nghĩ này.
"Cháu gọi điện thoại cho anh Minh Viễn vậy, vệ sĩ mà anh ấy thuê trông chuyên nghiệp lắm."
Thay vì kiên trì, để quản gia và mấy dì giúp việc lo lắng, chi bằng cứ đồng ý với họ.
Hơn nữa hiện tại bản đồ bày quầy hàng của cậu lại mở rộng hơn, thường xuyên đổi chỗ, chuyển nhà, có một vệ sĩ mạnh khỏe ở trong nhà hỗ trợ cho bọn họ cũng tốt.
Tuy cậu không thấy mệt, nhưng có một kiểu mệt gọi là người khác cảm thấy bạn mệt.
Lâm Chu nghĩ đến vệ sĩ, thì nhớ tới Trương Minh Viễn say mê thiết lập nhân vật tổng tài bá đạo, cho hai vệ sĩ mà mình tuyển dụng mặc đồ vest đen đeo kính râm giống như trong TV, nhìn rất đáng tin cậy.
Lục Thiển nghe thấy yêu cầu của Lâm Chu, lập tức nghĩ đến Tiểu Lý, một vệ sĩ mà ba cho cô, đã xuất ngũ, thực lực mạnh đặc biệt ăn rất nhiều, đương nhiên cũng rất khỏe nên rất phù hợp với yêu cầu của Lâm Chu.
Chuyện tìm vệ sĩ khỏe mạnh thì rất đơn giản.
Lâm Chu thấy thế trả lời một tiếng, rồi đi sang bên cạnh gọi điện thoại.
"Vâng thưa cậu, vậy cậu đi gọi điện thoại đi, để tôi xay cho, chỉ xay một lát thì tôi vẫn làm được."
Vừa vặn Trương Minh Viễn và Lục Thiển đang ở cùng một chỗ.
Quản gia Tôn thấy Lâm Chu có ý tưởng, thì không can thiệp nhiều nữa. Lúc này cô liền miêu tả cho Lâm Chu.
"Tính ra chắc em gặp người này rồi ý, trước đó lúc em bán cháo ở núi Tần Hoàng, chị có nhờ anh ấy đến mua."
Nghe thấy lời nói của Lục Thiển, trong đầu Lâm Chu lập tức nghĩ đến vệ sĩ mặc tây trang đeo kính râm đến mua cháo.
Đúng là khá ấn tượng, nghe miêu tả này, hình tượng của Tiểu Lý lập tức hiện ra trong đầu cậu.
Cậu nhớ cả lời thảo luận của những khách hàng xung quanh khi nhìn thấy Tiểu Lý vào ngày hôm đó.
Lâm Chu lại cảm thán, hiện tại cậu được cải tạo, không chỉ có thân thể cường độ cao, ngay cả trí nhớ cũng được tăng cường, chuyện lâu như vậy chỉ cân cậu muốn nhớ lại cũng sẽ nhớ rõ ràng.
"Vậy được, giờ em ở Cát Lâm, anh kêu Tiểu Lý qua thẳng đây là được, em chia sẻ địa chỉ cho anh."
Vừa nghe Lâm Chu ở Cát Lâm, Trương Minh Viễn liền quan tâm nói: "Sao mùa đông lại đi phương bắc, bên đó lạnh lắm, mùa đông người phương bắc cũng không thích ra ngoài, em ở ngoài bày quầy hàng lạnh lắm nhỉ."
Lâm Chu gật đầu, quả thật hơi lạnh. Nhưng địa điểm nhiệm vụ hệ thống là ngẫu nhiên, cậu cũng hết cách.
Đương nhiên không nhận nhiệm vụ cũng được, nhưng cậu bị tiền tài làm mờ mắt, muốn biết phần thưởng mỗi tuần là gì.
Đều là đồ vật tốt đến bất ngờ nên cậu không nỡ từ bỏ!
Vì thế tuy hơi vất vả nhưng sự đền đáp vượt xa cái giá mà cậu bỏ ra.
Bất kỳ thứ gì cũng phải có bỏ ra thì mới được đền đáp.
Chiếc bánh không bỏ ra mà muốn nhận lấy thì đều bỏng tay, còn phải nghĩ xem có cạm bẫy không.
Tóm lại, Lâm Chu rất thích cách đạt được phần thưởng thế này.
Cuộc sống dài miên man cũng phải làm chút chuyện kích thích và thú vị để giết thời gian chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận