Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 225: Thế này đi, anh đi cùng các em! (1)

Chương 225: Thế này đi, anh đi cùng các em! (1)Chương 225: Thế này đi, anh đi cùng các em! (1)
"Ông chủ nhỏ, ông chủ nhỏ, em muốn đổi ít tiền được không ạ?"
Trân Phong thường xuyên đến đổi tiền nên khá thân quen với Trình Quảng Bằng, nhóc vừa bước vào siêu thị đã đến quầy thu ngân tìm hắn.
Trình Quảng nhướng mày, ném tới ánh mắt 'You know'.
"Anh đẹp trai, anh cool ngâu, được không ạ?"
"Chắc chắn là được rồi, em muốn đổi bao nhiêu?"
Trong tài khoản của Trần Phong có 500 tệ. Lúc đầu chỉ có 200, giữa trưa về nhà, mẹ nhóc biết nhóc đến nhà bạn học chơi lại cho thêm 300. Nhóc không biết cá chiên có đắt không nên đổi hết một lần.
"500? Em đổi nhiều tiền thế làm gì?"
Trình Quảng Bằng ngày thường đổi tiền cho mấy đứa nhóc này cao nhất là vài chục tệ. Rất nhiều học sinh thích đến đây đổi tiền để mua ít đồ ăn hoặc đồ chơi ở quây hàng ven đường trước cổng trường, bên kia không quét được đồng hồ điện thoại.
Có phải người bán khổ qua ngào đường trước cổng trường không?
Làm hắn không dám đổi cho lắm.
Trình Quảng Bằng: I!I
Trần Phong ngây ngô không chút đắn đo trả lời, nét mặt còn đặc biệt hào hứng.
"Bọn em muốn đi mua cá chiên do anh trai bán kẹo hồ lô làm."
Anh trai kẹo hồ lô?
Đây là lần đầu tiên hắn đổi số tiền lớn thế này.
Biết nhiều thật đấy.
Không nói những cái khác, anh trai đó bán nhiều loại kẹo hồ lô thật.
Lâu quá không thấy, hóa ra là đi bán cá chiên.
Trình Quảng Bằng đã lâu không gặp anh trai bán kẹo hồ lô trước cổng trường rồi.
"Mấy đứa nhỏ các em ra ngoài như vậy nguy hiểm lắm. Thế này đi, để anh đi cùng các em."
"Bán ở đâu? Chỉ có mấy đứa các em đi cùng nhau thôi à?"
"Ở chợ bán thức ăn Nam Tân ạ! Đúng vậy, bọn em hẹn đi chung."
Chưa kể Trình Quảng Bằng đã không ăn kẹo hồ lô lâu lắm rồi, vừa nghe vậy lập tức dâng trào hứng thú.
Trình Quảng Bằng võ ngực tỏ vẻ hiên ngang lãm liệt.
Trình Quảng Bằng phảng phất bị một đám vịt con vây quanh, còn phải liên tục trả lời câu hỏi của bọn nhóc, nhức nhức cái đầu.
Không có hắn là không xong mài
Nhóm bạn nhỏ đang chuẩn bị xuất phát nhưng lại không muốn bắt taxi để tránh bị tách nhau ra. Sau đó, người lớn Trình Quảng Bằng tra cứu bản đồ và xe buýt rồi dẫn nhóm bạn nhỏ lên xe.
"Ông chủ nhỏ, anh cũng muốn ăn kẹo hồ lô của anh trai ạ?"
Thời gian tan học không chỉ có bọn họ, vừa lên xe đã thấy tốp học sinh tiểu học ngồi trên xe đang líu ríu nói không ngừng.
Hắn nhanh chóng đổi tiền cho nhóm học sinh tiểu học, sau đó giao quầy thu ngân lại cho người mẹ thân yêu của mình rồi theo chân nhóm Trần Phong xuất phát.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình bốc đồng rồi. Sao có thể vì tò mò món cá chiên do ông chủ bán kẹo hồ lô làm mà theo đến đây chứ?
Nơi này cách chợ bán thức ăn Nam Tân rất xa, còn phải đổi xe buýt giữa chừng, đợi đến được nơi đã hơn 5 giờ.
Trong chốc lát, Trình Quảng Bằng cảm thấy mình giống như người lớn dẫn nhóm bạn nhỏ đi chơi xuân.
Không đúng, là đi chơi hè, bây giờ là mùa hè. ...
Tại biệt thự số ba trong Thủ Phủ Hoàng Gia.
Lúc sắp đến giờ, Lâm Chu chuyển nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn lên xe ba bánh.
Hôm nay, ngoại trừ cá kho cơm rượu, cá xông khói và cá bột chiên, cậu còn chuẩn bị thêm súp cá viên.
Tối qua Phan Nguyên câu được rất nhiều cá, Lâm Chu thấy anh ta cứ câu được cá lớn lại thả về, nhịn không được hỏi anh ta có muốn ăn súp cá viên hay không. Thịt cá tươi làm thành cá viên cũng là mỹ vị.
Phan Nguyên vừa nghe có cá viên ăn, câu cá càng thêm hăng hái.
Lâm Chu cũng câu suốt đêm, rạng sáng đi chợ bán thức ăn mua hai thùng cá bột.
Ông chủ quầy cá còn hỏi cậu bày quầy bán hàng lúc mấy giờ, hôm qua ông bán cá xong không thấy cậu ở cổng chợ bán thức ăn.
Lâm Chu lập tức nói ông biết 6 giờ chiều bày quầy, sợ ông chủ hiểu lầm.
Mọi thứ đã sẵn sàng, cậu bắt đầu ra ngoài bày quầy.
Nhóm quản gia đứng trước cổng nhìn theo Lâm Chu rời đi, sau đó quay vào biệt thự thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm.
Lúc này, ở khoảng đất trống trên vỉa hè trước cổng chợ bán thức ăn Nam Tân, không chỉ có các tiểu thương bày quầy bán đồ ăn, mà còn có các khách hàng cũ đang chờ Lâm Chu.
Tối qua chỉ có vài người tìm đến, vậy mà hôm nay hơn hai trăm người trong nhóm đã biết tin.
Ngoại trừ những người còn đang đi làm, hoặc là không rảnh nên không đến được, số còn lại có mặt đông đủ, vây chặt vị trí Lâm Chu bày quầy bán hàng hôm qua.
Nhiều người tập trung trước cổng chợ bán thức ăn như vậy khiến con phố này càng trở nên chật chội.
Trình Quảng Bằng dẫn nhóm học sinh tiểu học xuống xe buýt, xem bản đồ tìm đến cổng chợ bán thức ăn.
"Nơi này đông người, các em nắm tay nhau, đừng chạy lung tung đấy."
Trình Quảng Bằng thấy chạng vạng tối mà chợ bán thức ăn lại nhiều người như vậy, không yên tâm nhìn chằm chằm mấy đứa nhóc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận