Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 763: Đột nhiên rất hâm mộ con chó của ông chủ Lâm thì phải làm sao?

Chương 763: Đột nhiên rất hâm mộ con chó của ông chủ Lâm thì phải làm sao?Chương 763: Đột nhiên rất hâm mộ con chó của ông chủ Lâm thì phải làm sao?
Trong giờ ăn trưa, mấy em học sinh vẫn đang bàn tán về bánh mè.
Một số người đã ăn rồi, một số người vẫn chưa được ăn.
Thật đúng là tám chuyện cũng không bắt kịp chủ đề nóng hổi rồi.
Chỉ có thể nhìn người khác trò chuyện với vẻ mặt ghen tị.
Bởi vì hôm qua Tô Hưởng có hành động chia bánh mè, cho nên số đàn em tăng gấp đôi.
Lúc này là giờ ăn trưa, một đám trẻ vây xung quanh cậu nhóc.
Cứ mở miệng lại gọi đại ca, khiến cậu nhóc cũng có chút kiêu căng.
"Đại ca, sau này anh chính là anh ruột khác cha khác mẹ của em, đây là quà em hiếu kính anh."
Chuyện này tạo nên sự chấn động trong đám học sinh tiểu học, đó thật sự là vinh dự lớn nhất.
Tô Hưởng gật đầu, cầm trong tay.
Người tiếp theo tặng một cây bút chì.
Sau đó đàn em tiếp theo đưa một quả trứng luộc đến.
Nghĩa là cậu nhóc chính thức nhận đàn em này.
Nhóm đàn em mới xếp hàng dài để nhận đại ca.
Đàn em ân cần đặt một viên kẹo sữa vào trong lòng bàn tay, rồi đưa đến trước mặt Tô Hưởng.
Tô Hưởng, người được săn đón, nhìn đám đàn em ngày càng đông hơn, cậu nhóc nắm tờ 5 đồng trong túi, thâm tính xem số tiền này có đủ nuôi nổi đám đàn em này hay không.
Lúc này, cậu nhóc liền trở thành một nhân vật nổi tiếng trong trường.
Mọi người đều biết cậu nhóc.
Dáng vẻ bình tĩnh của Tô Hưởng càng khiến đám trẻ khuất phục.
Một nhóm học sinh giống như những chú ngựa hoang thoát cương, chạy ra ngoài với cái cặp sách trên lưng.
Bên dưới vẻ ngoài trông bình tĩnh, Tô Hưởng cũng có phiền muộn khi làm đại ca.
Khó khăn mới chờ đến lúc tan học.
Lỡ như năm cái bánh mè không đủ thì phải làm sao?
Tốc độ còn nhanh hơn cả khi học thể dục.
Đủ loại âm thanh vang lên khắp trường học, thể hiện cảm xúc vui vẻ của học sinh.
"Đợi tớ với, mấy cậu đừng chạy nhanh như thết"
"A a a, ăn bánh mè thôi-
"Giáo viên nói không được chen lấn xô đẩy!"
"Đừng chạy nhanh như vậy, tớ bị tuột dây giày rồi!"
Trong chớp mắt, học sinh đã chạy hết rồi.
Mấy giáo viên chậm hơn một bước, nhìn cánh cửa lớp học còn đang đung đưa trong gió, bọn họ thở dài một hơi.
"Cánh cửa này sớm muộn gì cũng hỏng thôi, mai mốt phải mua khóa về thay mới được."...
Sau khi kiểm tra ngoài cửa sổ và cửa ra vào của lớp học, mấy thầy cô tụ tập lại, nhìn nhau với ánh mắt thể hiện sự không muốn về nhà nấu cơm.
Nghĩ đến cái bánh mè hôm qua, mấy người bọn họ lặng lẽ đi xuống núi. Mấy giáo viên bọn họ, ngoại trừ một người là người bản địa sống trong trấn, thì những người còn lại đều đến miền núi dạy học.
Bọn họ sống trong khu nhà tập thể được nhà trường sắp xếp, bình thường bọn họ ăn trưa ở căng tin, còn bữa sáng và bữa tối thì phải tự giải quyết.
Tay nghề nấu nướng của mọi người cũng chỉ vậy.
Vì vậy, sau khi ăn bánh mè Lâm Chu làm, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, đồng thời càng thêm chê bai món ăn mình nấu.
Khi bọn họ đến chân núi, đám học sinh đang xếp hàng mua bánh mè.
Có thể vì hôm qua các em đều không biết, cho nên mang theo ít tiền.
Hôm nay có rất nhiều em học sinh gọi phụ huynh đến mua bánh mè.
Ở trong núi có rất ít thức ăn.
Hiếm khi có người lên núi bán đồ ăn mới lạ.
Chỉ 1 hoặc 2 tệ, thì phần lớn phụ huynh đều chiều con nhà mình.
Nếu đắt hơn, có thể sẽ không có nhiều người mua như vậy.
"Ông chủ, cho em năm cái bánh mè xốp mỡ."
Tô Hưởng đi đầu được bao quanh bởi một nhóm đàn em, vẫn là cậu nhóc nổi bật nhất trong đám đông.
Tô Hưởng vừa đến, đám học sinh còn lại cho đại ca đủ mặt mũi, đều không tranh giành vị trí với cậu nhóc.
Lâm Chu nhìn vậy cảm thấy kỳ lạ.
Cậu không ngừng nhìn Tô Hưởng với ánh mắt tò mò.
Cho đến khi nhìn thấy cậu nhóc móc ra 5 đồng xu.
Cậu hiểu ra rồi.
Chắc là có tiền!
So với tình trạng 1,2 đồng cũng phải gom góp của những đứa trẻ khác.
Một mình cậu nhóc có thể móc ra 5 đồng ngay, thật đúng là đại ca.
Lâm Chu chú ý thấy miệng cậu nhóc gọi bánh mè xốp mỡ, nhưng lại nhìn bánh mè có nhân với ánh mắt thèm thuồng, nghĩ đến hành động của cậu nhóc hôm qua, còn có nhóm đàn em đi theo sau cậu nhóc, thì cậu hiểu được đại khái.
Đây là có quá nhiều đàn em, sợ mua bánh mè 1,5 đồng không đủ chia.
Lần đầu tiên Lâm Chu gặp đại ca ăn đồ cũng không quên dẫn đàn em ăn cùng.
Cái vẻ kiêu ngạo của đứa nhỏ cũng khá thú vị.
Đóng gói năm cái bánh mè, Lâm Chu lại lấy thêm một cái bánh mè có nhân cho vào túi.
Tô Hưởng luôn chú ý đến hành động của Lâm Chu, nhìn thấy cái bánh mè dư ra này, còn tưởng rằng chủ quán bỏ nhầm.
Cậu nhóc vội vàng lên tiếng: "Ông chủ, dư rồi, em mua năm cái bánh mè xốp mỡ."
Lâm Chu cười nói: 'Không nhầm đâu, năm cái bánh mè xốp mỡ tặng thêm một cái bánh mè nhân cay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận