Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 579: Ông chủ Lâm, thật sự là người tên tuổi vang dội (2)

Chương 579: Ông chủ Lâm, thật sự là người tên tuổi vang dội (2)Chương 579: Ông chủ Lâm, thật sự là người tên tuổi vang dội (2)
"Muốn càng nhiều người thử tay nghề của tôi đó, bằng không kỹ năng tốt như vậy, người khác không biết cũng không ý nghĩa, đúng không."
Hiện tại Lâm Chu thật sự nghĩ như vậy.
Sinh mệnh dài lâu, dù sao cũng phải tìm cho mình một chuyện yêu thích nồng nhiệt có ý nghĩa chứ.
Lạc Vũ nghe nói như thế đồng tình gật đầu, ông chủ Lâm giống y như đúc trong tưởng tượng của anh.
Một vài suy nghĩ cũng không mưu mà hợp với anh.
Ước nguyện ban đầu khi anh làm review món ngon cũng là muốn chia sẻ những cửa hàng mình cảm thấy ngon cho mọi người.
Sau này nổi tiếng rồi, suy nghĩ của anh biến thành ăn hết món ngon trên thế giới.
Đây là một giấc mộng vĩ đại.
Bọn họ nhìn nhau, đều biết rõ những người này là đến cướp miếng ăn. Ai nấy cũng chen lấn trèo lên núi.
"Đúng, ông chủ Lâm, tôi ủng hộ anh, giấc mộng của tôi chính là đi theo phía sau anh ăn."
Lúc này núi Tân Hoàng, dưới chân núi đã tụ tập một đám khách hàng.
"Vinh hạnh của tôi."
Lâm Chu nghe nói như thế không nhịn cười lên.
Bọn họ mặc đồ thể thao, trang bị leo núi đều rất đầy đủ.
Chỉ là sau khi gặp được ông chủ Lâm, giấc mộng liền chuyển hướng, hiện tại anh chỉ muốn ăn được tất cả món ăn mà ông chủ Lâm làm.
Leo núi không giống đi đường bằng, cảm giác từng bước trèo lên thật khiến người ta mệt mỏi, vừa ngẩng đầu không nhìn thấy bậc thang cuối, cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Nhưng mà ngẫm lại cũng biết không nhiều, một mình ông chủ Lâm nhìn cũng không cường tráng, núi Tân Hoàng còn không có cáp treo, chỉ có thể dựa vào bản thân trèo lên, cho nên cháo hải sản khẳng định không bao nhiêu.
Văn Nam bình thường cũng là người ít rèn luyện, đi theo đại đội, trèo chưa đầy hai phút đã bắt đầu mệt mỏi.
Lúc không biết cháo hải sản còn lại bao nhiêu, khẳng định là tới trước được trước.
Từ lúc rời giường đến ra khỏi nhà không tới năm phút đồng hồ.
Theo thời gian trôi qua, khoảng cách bắt đầu bị kéo giãn, Văn Nam gấp muốn chất.
Anh ta nhìn thấy nhắc nhở trên app, lập tức qua đây.
Mắt thấy mọi người cùng nhau lên núi.
Hiện tại bởi vì nguyên nhân thể lực thua xa người khác, anh ta không cam lòng.
Văn Nam thở hổn hển trèo lên, yết hầu sắp bốc cháy.
Thậm chí có người còn tăng tốc, muốn trèo nhanh hơn người khác.
Ai nấy cho dù cảm giác mệt mỏi, vẫn đang kiên trì, một bước một dấu chân trèo lên.
Anh nghĩ như vậy, người ở đây cũng nghĩ như vậy.
Nhưng càng trèo lên cao, người tê liệt trên bậc thang càng nhiều.
Văn Nam cắn răng trèo lên từng bước.
Mỗi lần hít thở anh ta cảm giác phổi đang bị quá tải.
Lúc này Tiểu Vương khó khăn lắm mới tỉnh ngủ nhìn thấy di động hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ hoảng sợ, gọi lại cho Văn Nam. Văn Nam vốn mệt không chịu nổi, nhìn thấy tên báo đời gọi điện thoại tới, tức giận trợn mắt.
"Alo, sao mới sáng sớm gọi cho tôi nhiều cuộc vậy?"
Điện thoại vừa kết nối, Tiểu Vương lập tức hỏi, sau đó chờ nửa ngày không đợi đến Văn Nam trả lời, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Văn Nam trong điện thoại.
"Nói chuyện đi, chuyện gì vậy?"
Văn Nam nghe nói như thế, không nhịn xuống lại trợn mắt.
Chịu đựng trạng thái đau giống như yết hầu bị xé rách mở miệng đáp lại anh ta.
“Anh xem app, tôi đang leo núi, không có hơi sức nói chuyện với anh.”
Nói xong Văn Nam cúp điện thoại.
Hiện tại anh nói chuyện cũng tốn sức, nào có sức lực chậm rãi giải thích với tên báo đời này.
Tiểu Vương nhất thời không phản ứng lại, khó hiểu nhìn màn hình điện thoại bị cúp.
Tình huống gì, sáng sớm đi leo núi?
ApP? App gì?
Tiểu Vương mới vừa tỉnh ngủ, đầu thật sự chưa hoạt động.
Nhưng sau đó anh ta nhìn thấy thông báo trên di động biểu hiện, còn có các loại tin nhắn trong nhóm mới biết được chỗ hôm nay ông chủ Lâm bày quây hàng đã bị người tìm đến.
"Đìu mét"
Vừa nghĩ đến trong lúc anh ngủ mơ ấn rớt nhắc nhở vị trí của ông chủ Lâm, anh ta lật tay tát cho mình một cái, cả người nháy mắt tỉnh táo không ít.
Đáng chết!
Tiểu Vương vừa sốt ruột vội vàng rời giường, mặc quần áo, vừa điên cuồng gửi tin nhắn cho Văn Nam.
Lúc này Văn Nam đã trèo tới sườn núi, đã không khác gì con chó chết.
Di động không ngừng vang, còn nghiêm trọng nhiễu loạn tiến độ anh ta leo núi.
Anh ta trèo đến mức độ này, giảm chút lực, cũng có thể trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Di động vẫn không ngừng vang, quả thực đang đối nghịch với anh ta.
Một hơi mà Văn Nam nhấc lên, lập tức không còn, trực tiếp giống như người anh em trước mặt, xụi lơ trên mặt đất, dựa vào bậc thang nghỉ ngơi.
Lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Tiểu Vương.
"Đúng vậy, ông chủ Lâm bán cháo ở đỉnh núi, tao đã đi đến sườn núi, người lên núi rất nhiều, hiện tại mày đến chỉ sợ đã muộn rồi, đề nghị chờ ngày mai đi."
Văn Nam đánh chữ tay cũng run nhè nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận