Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 60: Mua chung không?

Chương 60: Mua chung không?Chương 60: Mua chung không?
Lâm Chu không vội. So ra có thể thấy hôm nay buôn bán tốt hơn lúc mở hàng hôm qua nhiều rồi.
Hơn nữa, khách quen của cậu còn chưa tới mài
Đương nhiên, khách quen cậu đang nghĩ đến chính là nhóm người Tạ Hoành.
Giữa sườn núi, Tạ Hoành chống gậy, vừa vịn tường vừa leo lên.
Mỗi bước đi đều rất gian khổ.
"Các anh em, trông chúng ta cứ như nhóm người bái sư trong thế giới tu tiên lúc mới bắt đầu vậy, leo lên bậc thang Vấn Tâm gì đó, một đường bò lên trên, từng bước đều vô cùng khó khăn!"
Tạ Hoành tìm niềm vui trong cực khổ, lúc này vẫn có thể tự mình nói đùa.
Những người bạn đồng hành trước sau của cậu ta thậm chí còn chẳng buồn trợn mắt.
Có sự cách biệt rất lớn giữa cháo ăn ngon và không ngon.
"Không phải chứ, ông chủ nghĩ thế nào vậy? Anh ấy cứ phải leo lên đỉnh núi mới bán được cháo à? Bán dưới chân núi không ngon chắc!"
"Chính xác! Leo núi xong ăn cháo khoai lang vào, tớ cảm thấy hết sức tuyệt vời, ngon không chịu nổi! Hạt gạo căng mọng, dẻo ngon, kết hợp với khoai lang ngọt ngào, nước hầm tan chảy trong miệng. Khoai lang không hề ảnh hưởng, không nhuộm cháo thành màu đỏ cam mà còn mềm dẻo, thơm ngọt, tan nhanh trong miệng. Giúp ta nếm trọn hương vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn, phát huy hết đặc trưng của nguyên liệu. Thật sự rất ngon."
"Tớ nghĩ chúng ta phải leo lên tới đỉnh núi mới xứng được ăn cháo của ông chủ. Không phải nói lúc người ta đói bụng mệt lả thì ăn gì cũng ngon cả à!"
"Này là kiểm tra xem chúng ta có thể vì ăn mà làm được đến mức nào đấy hả?"
Diêu Siêu nói cả đoạn dài một cách ngắt quãng. Ai không biết còn tưởng cậu ta sắp bị đau sốc hông tới nơi.
Bây giờ, nói chuyện chỉ làm họ mệt nhọc thêm.
Cuối cùng thì nhóm người cũng thấy được đỉnh núi bằng phẳng. Như thể trông thấy hy vọng, họ kích động trèo lên bằng cả tay lẫn chân. Sau khi nghe được tiếng loa quen thuộc, ai nấy đều chạy ùa tới với những bước chân nặng nề.
Đầu bếp phải nắm chắc thời gian, nhiệt độ và thành phần nguyên liệu.
Khi nào để lửa lớn, lúc nào nấu lửa nhỏ, còn phải khuấy vừa đủ để tránh cháy khét đáy nồi, cũng như không được làm hỏng nguyên liệu. Để tạo nên một nồi cháo hoàn mỹ không hề dễ hơn nấu ăn chút nào.
Người nào từng ăn cháo do các đầu bếp bậc thầy nấu sẽ biết rất rõ sự khác nhau trong đó.
Vụ gì đây?
Du khách phía trước vất vả lắm mới leo lên tới đỉnh núi, còn đang mệt mỏi cúi người, chống tay lên đầu gối nghỉ ngơi, vừa ngẩng đầu đã thấy đoàn người từ phía sau anh ta chạy vụt qua.
Du khách: 222
Không đúng, sao lại chạy rồi?
Đã leo lên tới đỉnh núi rồi còn chạy chỉ nữa?
Tình huống gì đây? Sao mọi người lại chạy về cùng một hướng vậy?
Đuổi theo thôi!!!
Sau đó, không biết tại sao, anh ta cứ thế đi theo.
Ánh mắt du khách đờ đẫn, cực sốc nhìn bóng lưng nhóm người Tạ Hoành.
Du khách xung quanh nhìn bóng dáng nhóm người chạy đi đều vô cùng kinh ngạc.
Không phải chứ, bò lên cả đường rồi mà vẫn còn sức để chạy à? Thế là nhóm người Tạ Hoành đi tới trước quầy hàng của Lâm Chu, còn dẫn theo một đám người phía sau.
Lâm Chu nhìn bọn họ vội vã chạy tới thì ngây ngẩn cả người.
"Sao... Làm sao thế?"
"Ông chủ, bán tám phần cháo bào ngư nhá!"
Vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Chu lập tức chuyển thành tươi cười nhiệt tình đãi khách trong vòng một nốt nhạc. Cậu vui vẻ mở nắp nồi, bắt đầu múc cháo.
Khách quen của cậu vừa tới đã có ngay đơn hàng lớn nha!
Các du khách vây xem xung quanh thấy nhóm người đột ngột xuất hiện, vừa lên tới đã nhào vào mua cháo đều cảm thấy nghi ngờ.
Thời buổi này, lên đỉnh núi bán cháo còn phải nhờ người ta giúp đỡ?
Cao cấp dữ vậy sao?
Du khách chạy theo nhóm Tạ Hoành tới thấy có người bán cháo trên đỉnh núi cũng lộ vẻ ngờ vực.
Nhưng tới cũng tới rồi.
Anh ta chạy tới cùng nhóm người Tạ Hoành, ai không biết còn tưởng bọn họ đi chung đoàn.
Bây giờ không mua mà đứng xớ rớ ở chỗ này chẳng phải rất xấu hổ à?
Du khách sờ mũi, thấy một bát cháo bán một trăm tệ, trâm giọng nói mua một bát.
Lúc trả tiền, anh ta lòng đau như cắt.
Thật sự đắt quá trời!
Quả nhiên mọi thứ ở khu danh lam thắng cảnh đều đắt đỏ, mỗi bát cháo đã bán hẳn một trăm tệ!
Tuy du khách cảm thấy mình bị hố, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Có ai đi du lịch mà chưa từng bị luộc tiền ở khu danh lam thắng cảnh đâu!
Anh ta còn uống một chai nước khoáng hai mươi tệ đây này.
Nghĩ thế, một bát cháo bào ngư một trăm tệ vẫn còn OK lắm.
Cách đó không xa, có du khách chứng kiến một màn này, ngửi được mùi thơm của cháo bào ngư trong không khí cũng hơi thèm thuồng, nhưng cô ấy cảm thấy giá tiền này quá đắt nên không nỡ ăn.
Thế là cô ấy muốn tìm người mua chung!
Cô ấy nhìn quanh một vòng, sau đó trông thấy một nữ sinh trẻ tuổi mặc quần áo thể thao đang tới gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận